MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Mẹ của Quan Mộng Sinh là Đặng Thường Nam nghi hoặc nhìn trượng phu, tò mò hỏi: "Chàng thật sự không tức giận?"

Quan thiếu khanh bưng chén trà lên, uống ngụm trà, thảnh thơi mở miệng: "Người tức giận đều là lo lắng nhi tử không làm việc đàng hoàng, ta lo lắng cái gì? Tiểu tử này ngày thường chỉ biết gây chuyện thị phi, hiện tại bị việc này ngăn trở, ít gây phiền toái làm người ta e ngại, ta còn phải cám ơn trời đất."

Đặng Thường Nam: "..."

Đã hiểu, nhi tử nhà người ta bình thường rất xuất sắc, hôm nay đột nhiên làm ra chuyện này cho nên người trong nhà mới tức giận.

Nhưng nhi tử nhà bọn họ vốn thích gây chuyện thị phi, hôm nay như vậy, ngược lại làm cho bọn họ thoải mái.

Quan thiếu khanh xoa tay: "Huống hồ, Mộng Sinh không có bản lĩnh gì, bây giờ còn có thể đi theo Dung Chiêu và đám người kinh thành song kiệt làm ăn cũng là chuyện tốt."

Đặng Thường Nam thầm nhủ trong lòng...

Nhi tử, con cho rằng cha con là tri kỷ ủng hộ con, kết quả người ta căn bản không phải nghĩ như vậy!

Phủ Trương thừa tướng.

Trương Trường Tri cười ra tiếng: "Ha ha ha, những người này hôm nay ở kinh thành đều mất hết mặt mũi, nhất là Dung Chiêu kia lại dẫn đầu một vụ làm ăn như vậy, thế mà vẫn có người tham dự. Hôm nay rất nhiều người đều đang trào phúng bọn họ vì kiếm một văn hai văn mà mất sạch thể diện."

Trương thừa tướng không nói lời nào.

Trương Trường Tri cười cũng không dám cười, ngậm miệng lại.

Bởi vì Trương thừa tướng lạnh mặt nhìn hắn.

Trương Trường Tri: "... Cha?"

Trương thừa tướng hít sâu một hơi: "Luôn cảm thấy việc làm ăn này không đơn giản... Lại nhất thời không nghĩ ra mục đích của bọn họ là gì."

Trương Trường Ngôn: "Bọn họ là vì muốn làm chuyện lợi dân huệ dân, thuận tiện kiếm chút danh tiếng."

Trương thừa tướng ngẩn ra, nhìn hắn: "Sao con biết?" bọn họ thương lượng con cũng có mặt."

Chỉ là hắn không có tiền tham dự, hơn nữa hắn thiếu tiền quá lâu, không thích làm ăn không có lợi nhuận như thế này.

Trương thừa tướng: "??2"

Lão hít sâu một hơi, lớn tiếng hỏi: "Sao con không nói sớm cho ta biết?"

Trương Trường Ngôn chột dạ rụt cổ: "... Con quên mất."

Lấy tiền trong nhà, hắn chột dạ, nào dám chủ động xuất hiện trước mặt Trương thừa tướng? Trốn còn không kịp.

Vừa nói xong, Trương thừa tướng cầm chổi lông gà vọt tới.

Trương Tam kêu rên: "Cha..."

Trương thừa tướng chửi ầm lên: "Cái thứ vô năng bất tài, trước đó mỗi ngày đi theo Dung Chiêu kia, kết quả tin tức gì cũng không dò xét được, khó khăn lắm mới nghe được cái hữu dụng thì lại không nói cho ta biết, ta đánh c.h.ế.t ngươi, cái đồ ngu xuẩn này!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-208.html.]

Trương Tam: "Cha! Con thật sự sai rồi!!"

Trương Nhị rụt cổ, không biết vì sao đột nhiên có chút sợ hãi, còn cảm thấy chân có chút run rẩy.

Chuyện bọn họ giấu diếm cha hình như có chút nhiều?

Cùng lúc đó, Vinh thân vương phủ.

Vinh thân vương phi đưa cho Vinh thân vương một chén trà, không ngừng an ủi: "Vương gia, đừng tức giận, uống chén trà trước đã."

Bùi Thừa Lăng ở bên cạnh nói mát: "Mẫu thân, người không nghe danh gia vọng tộc trong kinh nói đám Thừa Quyết như thế nào đâu, nói tầm mắt bọn họ quá nhỏ, Dung Chiêu có mối làm ăn nhiều tiền lại không tham gia, đi tham gia mối làm ăn phải giao tiếp với thứ dân, vì một văn hai văn tiền mà giày vò bản thân, thật sự là không có tiền đề."

Vinh thân vương hô hấp trở nên nặng nề.

Vương phi trừng mắt nhìn hắn, rốt cuộc không dám nói gì.

Vì vậy chờ Bùi Thừa Quyết trở về, Vinh thân vương câu đầu tiên liền hỏi: "Sáu ngàn lượng đầu tư kia của con đại khái bao lâu có thể hồi vốn?"

Bùi Thừa Quyết suy nghĩ một chút, trả lời: "Ba hoặc năm năm? Có lẽ... không thu lại được."

Dù sao, Đoàn Đoàn giai đoạn đầu thật sự không kiếm được bao nhiêu tiền. Ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Bùi Thừa Lăng hoàn toàn không che giấu được, khóe miệng kiềm chế không giương lên, ho khan một tiếng, cố ý nói: "Ai nha, vương phủ vốn đã khó khăn rồi, hôm nay xem ra lại phải mất thêm sáu ngàn lượng."

Hiếm lắm hắn mới bắt được Bùi Thừa Quyết phạm sai lầm, còn không nhanh đổ dầu vào lửa?

Vinh thân vương: "..."

Hắn ôm n.g.ự.c ngồi trên ghế, cả người đều không khỏe.

Du thân vương phủ.

Du thân vương mặt không chút thay đổi: "Đầu tư có thể trả lại không? Sáu ngàn lượng có thể lấy lại không?"

Vương phi cũng là vẻ mặt đau lòng, phải biết rằng sau khi gom được bốn vạn lượng đầu tư Phúc Lộc Hiên, sáu ngàn lượng này gom góp rất khó khăn, Bùi Quan Sơn và Du thân vương lúc đó mặt đối mặt đều là trạng thái không có tiền.

Bùi Quan Sơn lắc đầu: "Không thể."

Du thân vương muốn đánh người.

Nhưng nhìn khuôn mặt có chút lạnh lùng của nhỉ tử, đành nhịn.

Đây là con trai hắn.

Là thế tử của Du thân vương phủ bọn họ, không thể đánh chết.

Nhịn thôi nhịn thôi, thật sự là nhịn không được, hít sâu một hơi, quát: "Ngươi biết Du thân vương phủ chúng ta bây giờ khó khăn cỡ nào không?!"

Hắn cũng có sai, nhưng hắn cảm thấy việc làm ăn của Phúc Lộc Hiên đáng tin cậy hơn Đoàn Đoàn.

Phúc Lộc Hiên là nhật tiến đấu kim, Đoàn Đoàn lại là hút m.á.u ngược a.

Bình luận

Truyện đang đọc