Dung Chiêu.
Cô nâng tay hành lễ: "Bái kiến Thái tử điện hạ."
Khóe miệng Bùi Hoài Bi nhếch lên, giơ tay đỡ cô: "Thái phó, chớ đa lễ."
Hắn đang muốn mở miệng bảo người mang ghế đến, liền thấy có người nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cho Dung Chiêu.
Dung Chiêu khoát tay, vẫn chưa ngồi xuống.
Cô đứng trước điện, cười nói: "Nghe nói điện hạ và chư vị đại nhân đang bàn luận việc tuyển quan, có gì khó xử?"
Cả triều văn võ nhìn nhau.
Lời này... có chút quen thuộc a?
Sao lại cảm thấy nha đầu này lại muốn chen chân vào?
Tuyển quan, cô làm sao tham gia?
Lưu Uyển Quân chậm rãi mở miệng: "Thái phó, lần này tuyển quan số lượng không ít, điện hạ hi vọng mở rộng phạm vi... Không biết thái phó có đề nghị gì?"
Dung Chiêu nhất thời cười khẽ, nhìn Lưu Uyển Quân một cái.
Lưu Uyển Quân cũng mỉm cười dịu dàng với cô.
Thật phối hợp a.
Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc: "Thần ngược lại có một biện pháp rất tốt."
Bùi Hoài Bi lập tức nói: "Hửm? Biện pháp gì?"
Dung Chiêu vẻ mặt tươi cười, khóe miệng nhếch lên: "Thái tử, chư vị đại nhân, còn nhớ rõ phương pháp thần tuyển chọn biên tập viên tòa soạn báo và giám đốc ngân hàng không?"
Mọi người sửng sốt.
Vẫn là Từ thượng thư lớn tuổi mở miệng: "Là phương pháp thi cử kia?"
Dung Chiêu gật đầu: "Đúng vậy, thích hợp làm quan gì, có bao nhiêu năng lực, thi một lần rồi đem so sánh các đáp án, không phải là biết rồi sao?"
Nhưng có người vẫn nhíu mày, chần chờ nói: "Nếu không thể trả lời tốt..." Dung Chiêu lý lẽ thản nhiên: "Đây cũng không phải chỉ dựa vào đáp án để chọn người, đương nhiên còn phải gặp người ứng tuyển mới biết được, sau khi đáp xong, loại trừ những người trả lời tệ ra, đưa những người còn lại đến trước mặt chúng ta, so sánh với đáp án của đề thi, chẳng phải là ổn rồi sao?"
Người ở đây không nhịn được gật đầu.
Đúng là một biện pháp tốt, cùng một vấn đề nhưng người đáp khác nhau, ngược lại có thể sàng lọc được người không thích hợp.
"Thứ nhất, chưa từng có tiền lệ tuyển quan như vậy, thứ hai, nếu là người có tài, nhưng không đáp tốt bài thi, không thể diện thánh, vậy chẳng phải là bỏ lỡ chức quan?" Vẫn còn có người đưa ra nghỉ vấn.
Dung Chiêu nhìn hắn, khẽ mỉm cười: "Giám đốc ngân hàng không phải là quan sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-722.html.]
Giám đốc ngân hàng chính là quan, sao lại không có tiền lệ?
Câu hỏi đầu tiên không thành lập.
Người nọ: "..."
Dung Chiêu tiếp tục: "Nếu lần này bỏ lỡ, không còn có lần sau?"
Dừng một chút, cô mỉm cười, ấm áp hỏi hắn: "Đại nhân lo lắng như vậy, chẳng lẽ là người muốn tiến cử, hoặc tiểu bối trong nhà ngay cả bài thi cũng không đáp được? Không có bản lĩnh gì?"
Ánh mắt đó, ánh mắt đó.
Trong đồng tình mang theo khinh bỉ, trong khinh bỉ mang theo đồng tình...
Người nọ trừng mắt: "Đương nhiên không phải!"
Vấn đề này làm sao dám nhận?
Dung Chiêu: "Vậy ngươi lo lắng cái gì?"
Người nọ bị chặn đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể câm miệng.
Thiếu chút nữa đã quên, đây là Dung Chiêu cãi nhau chưa thua ai bao giờ!
Người trên kia cho dù đổi người, Dung Chiêu vẫn là Dung Chiêu.
Người phản đối bị Dung Chiêu nói cho ngậm miệng, những người còn lại trong lòng không đồng ý, trên mặt cũng không dám phản đối, ngược lại không quan tâm.
Bùi Hoài Bi mỉm cười, một lát sau mới hắng giọng: "Biện pháp này của đề thi chọn người, mở rộng phạm vi tuyển quan lại càng thích hợp."
Nghe vậy, quan viên cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt bèn gật đầu.
Bùi Hoài Bi lúc này mới phân phó: "Vậy Thái phó nghĩ kế hoạch chi tiết đi."
Dung Chiêu giơ tay: "Tuân lệnh."
Một ngày sau.
Dung Chiêu lấy ra một quyển sổ thật dày, từ trên tay Thái tử truyền tới tay bách quan.
Mọi người: "II"
Hả?
Không phải là khảo nghiệm người tiến cử một chút sao?
Sao lại phức tạp như vậy?
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không thể tin nhìn cái gọi là "Thể lệ khoa cử" kia.