Trương Trường Hành gật đầu.
Dung Chiêu không nói, hai người bọn họ cũng muốn đi xem thử.
Đập nhiều tiền như vậy, còn mạo hiểm nguy cơ bị cha đánh gãy chân để hợp tác với Dung Chiêu, bọn họ làm sao có thể không quan tâm cho được?
"Hy vọng Dung Chiêu tận tâm một chút, phát triển tốt chi nhánh Phúc Lộc Trang, nếu không bằng chi nhánh cũ, ta sẽ tìm hắn tính sổ."...
Dung Chiêu ăn cơm trên xe ngựa.
Xe ngựa rất lung lay, nếu không dừng lại rất khó an ổn ăn cơm, cho nên lúc này xe ngựa dừng ở trên đường, Dung Chiêu bảo bọn Vô Danh tự dùng bữa trưa.
Từ sau lần trước ăn cơm của Vô Danh, mỗi ngày phòng bếp đều chuẩn bị cơm trưa mang theo cho Vô Danh.
Thỉnh thoảng Dung Chiêu cũng mang theo.
Ăn uống trong xe ngựa mùi không tốt, Dung Chiêu vén rèm lên ăn ở cửa xe ngựa, Vô Danh cũng ôm túi cơm của hắn an tĩnh ngồi ăn.
Tạ Hồng vừa ăn vừa đau lòng: "Thế tử, ngài gần đây bận rộn tới mức gầy đi rồi."
Lão đi theo Dung Chiêu một thời gian, chỉ cảm thấy Dung Chiêu thật sự vất vả.
Mỗi ngày đi sớm về trễ,"hạng mục" trong tay vô số, cái nào cũng cần cô bận tâm, cô là cổ đông lớn, tứ đại thân vương có việc gì đều tìm cô, còn phải trấn an Trương gia công tử, còn phải cổ vũ khích lệ những công tử khác trong kinh thành... Quả thực bận rộn mòng mòng.
Cơm trưa hôm nay còn phải ăn trên xe, sao có thể không đau lòng?
Cũng bởi vì lão đi theo cho nên mới biết Dung Chiêu vất vả, dẫn đến gần đây hồi phủ, An Khánh Vương cũng không giống như lúc trước luôn châm chọc Dung Chiêu, mà là bảo cô nhanh chóng đi ngủ.
Mọi người đều cảm thấy Dung Chiêu vất vả, bản thân Dung Chiêu lại không cảm thấy.
Gây dựng sự nghiệp mà, lúc trước cô còn khổ hơn bây giờ nhiều.
Bây giờ cũng chỉ hơi nguy hiểm một chút, một khi lật xe, tùy thời có thể mất mạng. sao quan nhị đại An Khánh Vương thế tử đã đứng trên chuỗi thức ăn.
Dung Chiêu ăn cơm, thuận miệng đáp: "Hết cách rồi, ngày đó ta cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui cũng không phải không có ảnh hưởng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-188.html.]
Phiền toái tạm hoãn cũng là phiền toái, cho dù không có Ngũ hoàng tử, cô cũng phải nắm chắc thời gian, tuổi tác càng lớn, Vĩnh Minh Đế bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ tới ban hôn cho cô.
Vậy thì phiền toái thật.
Tạ Hồng nghe vậy thở dài, không nói gì nữa.
Toàn bộ quá trình Vô Danh im lặng lắng nghe, đến lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Thế tử vất vả như thế lại đem lợi nhuận chia cho những người khác, ta không rõ lắm."
Dung Chiêu rất vội, điểm này hắn không rõ.
Dung Chiêu chia rất nhiều lợi ích cho người khác, điểm này hắn cũng không rõ.
Theo hắn thấy, Dung Chiêu vất vả như vậy, tất cả tiền kiếm được đều coi như của mình, tại sao phải chia cho người ngoài?
Cho dù là Phúc Lộc Trang hay Phúc Lộc Hiên, lợi nhuận mỗi tháng đều cực kỳ lớn.
Mà An Khánh Vương phủ cũng không phải là không giữ được.
Hắn luôn cảm thấy phương diện này thiếu một điểm mấu chốt, chỉ sợ là có nguyên nhân nào đó có thể xâu chuỗi hết mọi việc.
Tạ Hồng quát lớn: "Thế tử làm việc, há có thể lắm miệng? Ngươi là hạ nhân, ít quản chuyện của chủ nhân!"
Vô Danh nghe vậy, hơi cụp mắt, không nói gì nữa chỉ tiếp tục ăn cơm.
Tạ Hồng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lão đã sớm phát hiện Vô Danh này có chút ngạo khí, tuy rằng thường xuyên không nói lời nào, sai hắn làm cái gì liền làm cái đó, nhưng không có chút tự giác của hạ nhân, cũng không có tư thái cung kính.
Người này không coi mình là hạ nhân.
Dung Chiêu ngẩng đầu, cười khẽ một tiếng: "Tạ thúc, ta cảm thấy hắn làm phu xe rất tận chức."
Vô Danh quả thật không giống hạ nhân, hắn giống tài xế có địa vị bình đẳng.
Chẳng qua hắn làm việc rất tốt, Dung Chiêu thích nhân viên làm tốt. Cũng giống như hôm cô gặp mặt Ngũ hoàng tử, bỏ lại Ngũ hoàng tử rời đi, Vô Danh liền có thể lập tức hiểu ý, đem cô nhét vào xe ngựa, nhanh chóng xoay người chạy mất.