Nhưng nhìn thấy Đoàn Đoàn phát triển... thật sự là vừa đau đớn vừa vui vẻ.
Bùi Thừa Quyết mặt không chút thay đổi khép quyển sổ lại, phân phó: "Rau xanh còn thừa, không tươi cũng không được vứt, cái nào còn ăn được thì giảm 50-70% bán đi, cái nào không ăn được thì bán cho hộ nuôi heo."
Người hầu bên cạnh hắn: "..."
Người hầu tận mắt chứng kiến Bùi nhị công tử nhà bọn họ từ phong quang tế nguyệt, không dính tục vật, biến thành người mặt không chút thay đổi tính toán phương thức xử lý hàng hóa hỏng, thậm chí bình tĩnh nói ra ba chữ "hộ nuôi heo".
Bùi nhị công tử nhà bọn họ có thể biết được từ này cũng rất thần kỳ!!
Còn có một người cũng có cảm nhận tương tự, đó chính là người hầu bên người Bùi Quan Sơn.
Bùi Quan Sơn đi tới công xưởng Đoàn Đoàn, nhíu mày.
"Cẩn thận một chút, không được để hạt tiêu rơi xuống đất, lãng phí quá, lấy tay hứng đi."
"Quả khô này là sao? Hạt còn chưa cạo sạch, rõ ràng ở trên còn gọt thêm được một ít."
"Còn có cái này, các ngươi nhìn xem..."...
Người hầu: "..."...
Một ngày vất vả kết thúc, Dung Chiêu cùng Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn gặp mặt.
Kinh thành tam kiệt ngồi trong một quán mì cực kỳ bình dân, quả thực làm cho cả quán mì như phát sáng.
Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi,"Dung thế tử, ngươi mời chúng ta ăn cái này?"
Bùi Thừa Quyết cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ,"Ngươi rõ ràng có Phúc Lộc Hiên, vì sao không dẫn chúng ta đi Phúc Lộc Hiên ăn?"
Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh cười nói: "Cũng không phải ta tiếc tiền, mà là Phúc Lộc Hiên cần đặt bàn trước, lần này chúng ta gặp mặt gấp, không có chỗ. Các ngươi đừng coi thường quán mì này, ăn ngon lắm."
Chủ yếu là rẻ, chủ yếu là Phúc Lộc Hiên đắt.
Hai người thở dài, dù sao cũng đói bụng bèn vội vã cầm đũa lên. Bùi Quan Sơn: "Ít nhất cũng phải có một món ăn kèm chứ?" Đây là sự quật cường cuối cùng của hắn.
Dung Chiêu: "Yên tâm, ta có mang theo."
Nói xong, cô lấy ra một bình củ cải khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-219.html.]
Hai người: "..."
Thương lượng xong chính sự, ăn no, ba người đều tự dẹp đường hồi phủ.
Bùi Quan Sơn phân phó: "Đưa cho ta một phần đồ ăn khuya vào trong phòng."
Một lát sau, nha hoàn bưng tới một chén cháo, một cái bánh bao, cùng với... một chồng củ cải khô.
Bùi Quan Sơn: "..."
Củ cải khô, củ cải khô, củ cải khô, thật sự là đi chỗ nào cũng thấy củ cải khô!
Nhất là hắn còn phụ trách sản xuất củ cải khô ở công xưởng Đoàn Đoàn, hắn thề hắn thật sự không bao giờ muốn nhìn thấy củ cải khô nữa.
Cuộc sống này rốt cuộc khi nào mới kết thúc!!...
Đoàn Đoàn kỳ thật vẫn có chút lợi nhuận, mặc dù rất ít.
Nhưng chút lợi nhuận này căn bản không có bao nhiêu tác dụng, giai đoạn đầu là thời gian bán hàng, rất nhiều hàng hóa còn tồn đọng, căn bản không có biện pháp tiêu thụ toàn bộ, dẫn đến Đoàn Đoàn đặc biệt thiếu tiền.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này đã giải quyết được vấn đề rau quả ế ẩm của các thôn xóm xung quanh kinh thành, thiếu chút nữa khiến Đoàn Đoàn phá sản.
Không còn cách nào khác, các "cổ đông" của Đoàn Đoàn chỉ có thể kiên trì đầu tư thêm một chút.
Nếu không muốn lại tiếp tục đầu tư, vậy thì bọn họ đành phải tiết kiệm tiền, ngoại trừ nghĩ hết biện pháp tiêu thụ hàng bên ngoài, còn phải nghĩ hết biện pháp cùng lái buôn cò kè mặc cả.
Những lái buôn kia ngay từ đầu còn cho bọn họ thể diện, sau lại phát hiện các thế gia công tử cũng không lấy thế áp người, vì thế liền khôi phục bản tính thương nhân, nhất định phải kiếm nhiều một chút, hai bên kì kèo không ngừng.
Vì tiết kiệm, có một số thế gia công tử thậm chí còn tự mình bắt đầu 0iao hàng. Cho dù là vì một hai văn tiền mà cò kè mặc cả, hay là bắt đầu giao hàng, trong mắt rất nhiều ở kinh thành thật sự là không còn hình tượng thế gia công tử, rất mất mặt.
Dân chúng cảm kích, nhưng trong quý tộc hào môn, thanh âm trào phúng lại càng lớn hơn.
Những gia tộc có thế gia công tử không tham dự Đoàn Đoàn, các quan viên tự xưng là thanh lưu đều biểu đạt bất mãn.
Có một vị đại nho cổ hủ nào đó đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy một thế gia công tử mặc cẩm phục, cùng một thương nhân lôi lôi kéo kéo cò kè mặc cả, đè thấp phí tổn.
Đại nho kia lúc này đen mặt, lớn tiếng quát: "Nhục nhã văn sĩ!"
Vì thế, lời đàm tiếu trong kinh đối với bọn họ vào giờ khắc này đạt tới đỉnh cao, cơ hồ từng nhà đều đang nghị luận, nghe nói còn có Ngự Sử viết tấu chương, chuẩn bị buộc tội bọn họ.