Hai người đều không nói quá rõ ràng, Lưu lão phu nhân ám chỉ, lão Vương phi lại một mực đùn đẩy.
Bà biết mình không có khả năng đáp ứng, cho nên cũng ám chỉ từ chối.
Nhưng Lưu lão phu nhân cứ như không hiểu ý của bà, tiếp tục khen ngợi Dung Chiêu, nói hai người bọn họ là trời sinh một cặp vân vân.
Lão vương phi nói, cao tăng khẳng định Dung Chiêu không thể kết hôn sớm, muốn kết hôn phải đợi sau hai mươi tuổi.
Lưu lão phu nhân nói có thể đính hôn trước, nếu không sẽ bỏ lỡ một cô nương tốt.
Lão vương phi còn nói chỉ sợ đính hôn cũng không được.
Lưu lão phu nhân nói có thể trao đổi bát tự trước, khiến cho lão vương phi Triệu thị vô cùng bất đắc dĩ.
Mãi cho đến khi gặp nha hoàn, Triệu thị đột nhiên thở dài, ngữ khí ôn hòa: "Hôn sự của Chiêu nhi, Vương gia chỉ sợ đã có an bài, huống hồ Chiêu nhi tính cách nhu hòa, lại là con trai độc nhất, tương lai sợ rằng cần nạp thêm thiếp thất nối dõi tông đường, hưng thịnh Dung gia chúng ta."
Triệu thị bày ra tư thế lão thái thái cổ hủ, tựa hồ lời này chính là suy nghĩ trong lòng bà.
Bà không muốn bôi nhọ vương gia và thế tử, cũng chỉ có thể tự bôi đen chính mình, giả vờ bản thân là một lão thái thái cổ hủ, chỉ một lòng một dạ muốn tôn tử khai chỉ tán diệp.
Dung gia chỉ có một nam đinh, thái độ này bà cũng có thể hiểu được.
Lưu lão phu nhân lúc này hít sâu một hơi, vẻ mặt không thể tin.
Đây không chỉ là trực tiếp cự tuyệt Lưu gia, mà còn nói rõ về sau muốn nạp nhiều thiếp.
Còn chưa đính hôn đã nói như vậy, quý tộc nhà ai dám gả nữ lang lại đây?!
Lưu lão phu nhân lúc rời đi không vui lắm.
Vì thế, quý tộc trong kinh rất nhanh lan truyền một tin tức nho nhỏ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-236.html.]
Thế tử An Khánh Vương phủ còn chưa định thân, tổ mẫu trong nhà đã tính toán sau này nạp thiếp cho thế tử khai chỉ tán diệp, làm hưng thịnh nhân khẩu của An Khánh Vương phủ. Ai lại đi nói như vậy chứ?
Cho dù thật sự muốn, cũng phải đợi thành hôn rồi nói sau!
Trương Tam vuốt cằm, lông mày nhướng lên: "Lão tổ mẫu nhà bọn họ làm sao vậy? Là không muốn Dung Chiêu thành thân sao?"
Trương Nhị: "Cũng không nhất định, dù sao cũng chỉ là lời của lão vương phi, con người Dung Chiêu rất tốt, nhìn cũng không giống kẻ phong lưu, lại không háo sắc. Nếu ta có muội muội, ta vẫn nguyện ý gả cho người như hắn."
Dung Chiêu xuất phủ đã hơn nửa năm, chưa bao giờ đi tới thanh lâu, cũng không có bất kỳ tin đồn phong lưu nào, quả thật là không gần nữ sắc.
Khóe miệng Trương Tam giật giật.
Hắn nghĩ đến khuôn mặt Dung Chiêu, nhịn không được lẩm bẩm: "Tướng mạo hắn còn đẹp hơn nữ lang, có thể dựa vào khuôn mặt này khiến đám quý nữ trong kinh thầm thương trộm nhớ."
Khuôn mặt đó thật sự có thể mê hoặc các cô nương không còn muốn thành thân nữa.
Huống hồ hắn danh lợi song thu, hiện giờ còn là kinh thành tam kiệt.
Trương Nhị nhìn đệ đệ: "Nói đến chuyện này, đệ bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên quan tâm chuyện hôn sự rồi."
Trương Tam trực tiếp nhảy dựng lên, lớn tiếng từ chối: "Không muốn!"
Trương Nhị nhíu mày: "Đến tuổi rồi sao lại không muốn cưới vợ? Đệ thích nữ lang như thế nào? Lát nữa để mẫu thân chọn ra cho đệ vài người."
Trương Tam còn lớn hơn Dung Chiêu mấy tuổi, Dung Chiêu đã cân nhắc đến chuyện thành thân, Trương Tam cũng không thể ngoại lệ.
Trương Tam theo bản năng nói: "Thê tử như thế nào sao? Ừm... đẹp như Dung Chiêu là được." Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt kia, không hiểu sao có chút đỏ mặt.
Trương Nhi: "... Đệ đang nằm mơ à."
Mặt Trương Nhị không chút thay đổi: "Lời này đừng để Dung Chiêu nghe được, nếu không đánh c.h.ế.t đệ. Chờ chút, đệ đỏ mặt làm gì? Chẳng lẽ đệ thích nam tử?"
Nói xong, Trương Nhị trừng to mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm Trương Tam, ánh mắt hồ nghi.