Nhưng khi cô nói ra hành động của thư sinh, không ai tin cô.
Đầu nói Từ đại nhân viết cho cô bao nhiêu thơ tình, hắn yêu cô bao nhiêu, còn nói phụ thân cô phạm tội, Từ đại nhân còn không từ bỏ cô, cô không thể sinh con, Từ đại nhân cũng không có ghét bỏ vân vân.
Thậm chí có người nói hòa ly là chuyện hiếm thấy, sẽ tổn hại thể diện nữ tử, khuyên cô đừng nên làm chuyện này.
Từ đại nhân cũng ra vẻ đáng thương, bảo thiên kim đừng nổi giận lung tung...
Không ai tin tưởng thiên kim, cô muốn hòa ly nhưng không được.
Từ đại nhân cùng tiểu thiếp mỗi ngày nhục nhã cô, đánh chửi cô, để cho cô nhận mệnh, chiếm lấy vị trí chính thất.
Lần này tiểu thư không chết.
Khi cô tuyệt vọng vì bị tiểu thiếp nhục nhã, Từ đại nhân nói: Hòa ly không có khả năng, ta không thể chịu được mất thể diện, chỉ có thể táng thê.
Hết chuyện.
"Vì sao không thể hòa ly?!"
"Hòa ly! Nhất định phải hòa ly!"
"Loại người vong ân phụ nghĩa này nên hòa ly!"
A aa, chịu không nổi nữa, thảm quá."
"Ta muốn g.i.ế.c tên họ Từ kia."
"Từ Cẩu c.h.ế.t tiệt!"...
Trong một hậu viện nào đó, một nữ tử trực tiếp xé nhật báo, chửi ầm lên: "Dựa vào cái gì không thể hòa ly? Bị tra tấn thành như vậy nên hòa ly! Nếu ta quen biết họ Từ này và tiểu thiếp kia, ta nhất định phải đánh c.h.ế.t bọn chúng!"
Lại qua hai ngày.
Nhật báo lại ra tiếp một câu chuyện, vẫn như cũ sủng thiếp diệt thê, thiếp thất là chân ái, thê tử là để bị thiếp thất tra tấn.
Vẫn là không được hòa ly, vẫn phải chịu đựng bị ngược đãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-426.html.]
Một lần nữa tờ báo lại bị xé toạc.
Tiểu thư này vốn là không muốn đọc, nhưng lại thật sự nhịn không "Viết thư cho nhật báo, bảo bọn họ viết một chuyện có kết thúc tốt đẹp!"
"Phải viết thê tử và trượng phu hòa ly, lên án hành vi ác độc của trượng phu và tiểu thiếp cho thiên hạ, ác hữu ác báo."
Phong thư như của cô gần đây tòa soạn báo một ngày có thể nhận được một sọt.
"A a a, bực mình, sao lại không kiên cường phản kháng a!"
"Nhất định phải giáo huấn đôi gian phu dâm phụ kia!"
"Lão thiên thật sự là không có mắt, người xấu không có báo ứng, người tốt lại không thể phản kháng!"...
Cũng trong ngày hôm đó.
Ngày thứ sáu Dung Chiêu hồi kinh, Hộ bộ thượng thư Từ gia lần lượt bước vào An Khánh Vương phủ.
Người tới không phải Từ thượng thư, mà là Từ lão phu nhân, cha mẹ Từ Minh Chí là Từ đại nhân cùng Từ phu nhân, tức tổ mẫu và cha mẹ chồng cũ của Ngũ Nương.
Ngoài ra còn có đệ đệ của Từ đại nhân là Từ nhị gia cùng Từ nhị phu nhân, cùng với hai đệ đệ của Từ Minh Chí là Từ Minh Phong và Từ Minh Chiếu, cộng thêm mấy hạ nhân.
Nhiều người như vậy lần lượt tiến vào An Khánh Vương phủ, đi lại đều mang theo cảm giác áp bách.
An Khánh Vương phủ nổi tiếng nhân khẩu điêu linh, một đám người Từ gia hùng hổ tiến vào, không thể nói là "đi thăm thân thích", phải nói là như "kéo bè kéo lũ đánh nhau".
Dung Vĩ nhận được tin tức, nhìn Dung Chiêu hỏi: "Ứng phó thế nào?"
Từ gia hiển nhiên lai giả bất thiện.
Dung Chiêu tương đối bình tĩnh, đứng lên run run ống tay áo: "Chẳng lẽ bọn họ muốn so nhân khẩu với An Khánh Vương? Bảo nhóm hộ vệ ở trong viện chuẩn bị tốt, cha và con ra ngoài đi gặp khách."
Đối diện có một đám người, Dung Chiêu lại chỉ mang theo một mình Dung Vĩ.
Lúc hai người bước vào tiển viện đại sảnh, người Từ gia đã ngồi xuống, nếu là lai giả bất thiện, hiển nhiên cũng không chuẩn bị giả vờ khách khí, Từ lão thái thái cùng Từ đại nhân phân biệt ngồi trên ghế chủ vị, những người khác cũng ngồi xuống hai bên.
Người Từ gia chạy đến nhà người khác làm đại gia Dung Vĩ lúc này cũng có chút tức giận, nhưng nghĩ đến Dung Chiêu phế Từ Minh Chí, ông im lặng chỉ nhìn về phía Dung Chiêu.