MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Thần tiên thịnh yến có lẽ chỉ như thế này.

Mùi thơm xông vào mũi, đã có người không nhịn được nuốt nước miếng.

Người cầm thư mời lục tục đi vào bên trong, không có ngoại lệ, tất cả đều kinh ngạc mở to hai mắt, trong giây phút này, trong đầu mọi người đều hiện lên hai câu nói trên tờ rơi quảng cáo...

Quỳnh tương ngọc lộ tại cửu thiên, thiên thượng nhân gian Phúc Lộc Hiên.

Chúng ta hãy cùng chứng kiến bữa tiệc thần tiên!

Đây thật đúng là...

Thiên thượng nhân gian, thần tiên thịnh yến.

Đại đa số mọi người đều sợ ngây người, cũng có người chợt phản ứng, nhìn về phía Dung Chiêu: "Dung thế tử, những thức ăn này nhiều như vậy, hai lượng bạc kia..."

Dung Chiêu xoay người nhìn bọn họ, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đây là tiệc tự chọn, hai lượng bạc một người, muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chỉ cần không lãng phí lương thực, hai lượng bạc ăn đủ mới thôi."

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Quá có lời!

Nhưng bọn họ cũng rất nhanh phản ứng lại, đúng là một trăm lẻ tám món ăn, cũng không phải trên bàn mỗi người đều bày một trăm lẻ tám món, mà là tổng cộng một trăm lẻ tám món, hai lượng bạc tùy tiện ăn.

Nếu như vậy...

Hai lượng bạc thật sự có thể hồi vốn sao?

Có người đang tính toán có thể hồi vốn hay không, có người lại thèm thuồng những mỹ thực này, đã nhanh chóng đưa tay từ giá đỡ bên cạnh cầm một cái đĩa, hỏi: "Khi nào mở tiệc?"

Cũng có người hạ giọng phân phó người hầu: "Mau về nhà đón lão thái gia, lão phu nhân và phu nhân tới đây!"

Nơi này quả thực quá hấp dẫn!

Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô: "A, ta trúng thẻ giảm 90%, ta có thể lấy hai trăm đồng vào ăn!" "Ha ha ha, ta trúng thẻ miễn phí!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-117.html.]

"Ai nha, ta đây chỉ 50% thôi."

"Giảm 50% cũng rất có lời rồi, ta chỉ là thẻ chúc bạn may mắn lần sau, có thể cho ta thêm một cơ hội rút thưởng nữa không?"...

Dung Chiêu cười nói: "Các vị đại nhân, chương trình tham quan lầu một đã kết thúc, chúng ta không ăn ở đây, nơi này là khu vực dành cho khách nhân khác, chúng ta đi lầu hai. Hai lượng bạc, suy cho cùng lợi nhuận không cao mấy, cho nên thức ăn ở tầng một không bằng tầng hai, tầng một dành cho dân chúng, xung quanh có thể sẽ ồn ào một chút, lầu hai thanh tịnh hơn, chúng ta lên lầu hai."

Lầu hai?

Có người kinh hô: "Lầu hai cũng giống lầu một có một trăm lẻ tám món sao?"

Dung Chiêu tươi cười sáng lạn: "Lầu hai tốt hơn nơi này, không chỉ có một trăm hai mươi tám món mà nguyên liệu nấu ăn cũng tốt hơn, lầu một mỗi bữa tiếp đãi hơn mấy trăm khách, lầu hai buổi trưa nhiều nhất chỉ tiếp đãi một trăm người, buổi tối nhiều nhất tiếp đãi một trăm người."

Cô nói xong giơ tay: "Chư vị cùng Dung Chiêu đi ra ngoài, lầu hai không vào từ cửa này, chúng ta có cầu thang đi lên lầu hai.

Lầu hai tốt hơn sao...

Những người này hoảng hốt đi theo ra ngoài, từ cửa phải bước lên lầu hai.

Quả nhiên, lầu hai không chỉ cảnh quan tốt hơn mà thức ăn thoạt nhìn cũng càng thêm tinh xảo, không được bày biện trên đĩa lớn, mà là bỏ vào từng đĩa nhỏ, có thể trực tiếp bưng đi.

Các bồi bàn mặc đồng phục trắng đen giống nhau như đúc, đi qua đi lại bày biện đồ ăn.

Dung Chiêu giới thiệu: "Ở đây không chỉ có chất lượng rượu tốt hơn mà nguyên liệu sử dụng để làm bánh ngọt cũng đắt hơn, thức ăn nấu nướng dụng tâm hơn, phục vụ bồi bàn tốt hơn, cũng có thể ở trên này nhìn xuống dưới xem biểu diễn hàng ngày.

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Có người kinh hô: "Nơi này chỉ có thể tiếp đãi một trăm người sao?"

Bọn họ có không ít người vừa rồi vừa ra khỏi cửa len lén sai người hầu về nhà gọi người nhà tới, khẳng định không chỉ một trăm người!

Nụ cười của Dung Chiêu càng thêm sáng lạn: "Còn có lầu ba, cửa trái”

Mọi người: "!!"

Vinh thân vương thử hỏi: "Lầu ba thì thế nào?"

Dung Chiêu: "Một trăm ba mươi tám món ăn, còn có thêm nhã gian, có thể ở trong nhã gian an tĩnh dùng bữa, có người hầu hầu hạ mang thức ăn mà khách nhân cần vào trong, nhưng lầu ba buổi trưa nhiều nhất chỉ tiếp đãi năm mươi người, buổi tối nhiều nhất tiếp đãi năm mươi người."

Bình luận

Truyện đang đọc