Đùa gì chứ.
Dung Chiêu nhà bọn họ sao có thể cưới vợ?
Từ tiểu thư mặt trắng bệch, lại xua tay: "Ta không có ý này, chớ hiểu lầm."
Thôi Ngũ Nương thở dài, thiếu niên mộ ngải, Dung Chiêu tôn trọng nữ tử lại xuất sắc như vậy, tiểu nương tử nhà nào không thích?
Thế nhưng vẫn không thích hợp.
Cô vỗ vỗ Từ tiểu thư, xem như trấn an.
Chương thị lại nhìn về phía Bạch Nguyệt Hoa,"Bạch chủ biên, thế tử lần này vì chúng ta thiếu chút nữa lưng đeo tiếng xấu, chúng ta có phải nên làm chút gì đó cho thế tử hay không?"
Ở tòa soạn bọn họ đều gọi nhau là "biên tập viên", điều này sẽ làm cho người ta rất có cảm giác thành tựu.
Bạch thị khoát tay: "Chương biên tập, không sao cả, chúng ta thân là nữ tử, bởi vì thân phận hạn chế nên cũng không làm được cái gì, chỉ có thể giúp thế tử kinh doanh tốt tòa soạn báo này..."
Bà hít sâu một hơi, ý chí chiến đấu sục sôi: "Chư vị đã làm xong công việc trên tay chưa? Hai ngày nay nhiều chuyện như vậy, chúng ta phải chọn lựa nội dung nhật báo ngày mai cho tốt!"
Nhất thời, tất cả mọi người đều bận rộn.
Bạch thị cũng xoay người bắt đầu làm việc, bà không ngờ việc Dung Chiêu để cho mình làm chủ biên lại có ảnh hưởng không tốt như vậy, lại ngẫm lại Dung Chiêu ở trên triều vì bọn họ tranh luận...
Bạch thị hít sâu một hơi, giống như được uống m.á.u gà, bắt đầu làm việc hùng hùng hổ hổ....
An Khánh Vương phủ.
Dung Vĩ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: "Hiện tại bên ngoài không còn ai phản đối, ngược lại đều ủng hộ, Trương thừa tướng muốn liên hợp văn nhân thổi gió bên tai Hoàng thượng cũng vô dụng."
Trương thừa tướng là một người thông minh.
Bên ngoài đại cục đã định, lão không có khả năng lại chạy đến trước mặt Hoàng đế đòi phản đối, thậm chí cố ý nói xấu.
Dung Chiêu nghe vậy cười cười, thanh âm nhẹ nhàng: "Đều là nhờ sự Dung Vĩ gật đầu, đồng ý sâu sắc: "Nữ tử kỳ thật cũng rất có tâm huyết và chủ kiến, trước kia ta còn coi thường bọn họ, nhưng chẳng qua nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ nữ tử sẽ càng ngày càng to gan..."
Ông nghĩ đến hậu viện của mình, Lâm thị mỗi ngày bận bù đầu bù cổ, tùy tiện tính toán sổ sách cũng là con số trên trời, căn bản không rảnh để ý tới ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-352.html.]
Lâm thị tốt xấu gì cũng là chính thất, không rảnh để ý đến ông thì cũng thôi.
Bạch thị là trắc phi, cả ngày đi sớm về trễ, người cũng không thấy bóng dáng đâu!
Ngày hôm qua ông ở trong phủ gặp được Bạch thị, Bạch thị lướt qua người ông như một vị thần, căn bản không nhìn thấy ông...
Làm An Khánh Vương tức muốn nổ đầu.
Dung Chiêu giống như biết phụ thân đang suy nghĩ gì, ánh mắt không đồng ý nhìn ông một cái: "Phụ thân, mẫu thân và trắc phi bận rộn, người không có việc gì cũng đừng đi làm phiền bọn họ."
An Khánh Vương: "... 2"
Dung Chiêu đặt chén trà xuống, đứng lên: "Phụ thân, con cũng bận, người tự chơi đi."
An Khánh Vương: "222"
Không ngờ toàn bộ An Khánh Vương phủ chỉ có An Khánh Vương ta vô dụng?
Ông nhìn về phía Tạ Hồng.
Tạ Hồng: "... Vương gia, ta cũng cùng thế tử đi làm việc."
Dung Vĩ: "..."...
Trong cung, ngự thư phòng.
Vĩnh Minh Đế đang xem tình báo thu thập được, cùng với tấu chương Triệu Phong phủ doãn kinh thành đưa lên.
Dung Chiêu ở kinh thành, cho nên phần lớn hành động đều ở kinh thành.
Nghe đồn phủ doãn kinh thành từ sau khi Dung Chiêu xuất phủ, bận tới nỗi tóc cũng bạc trắng, mỗi ngày không viết tấu chương thì cũng đang viết tấu chương...
Vĩnh Minh Đế nhìn tấu chương, rũ mắt suy tư.
Bên cạnh có một vị tiểu phi tần gần đây Vĩnh Minh Đế tương đối sủng Tiểu phi tần vô cùng hiểu chuyện, toàn bộ quá trình đều cúi đầu, tuyệt đối không nhìn lung tung, cũng không phát ra một chút âm thanh, im lặng làm vật trang trí.
Vĩnh Minh Đế đột nhiên hỏi: "Chuyện tòa soạn báo kinh thành hôm qua, nàng thấy thế nào?"