MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Không phải là Giang Nam Quách gia sao?

Chẳng lẽ Dung thế tử rất để ý Tam hoàng tử?

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn cổ quái nhìn hai người, không hiểu sao có chút ghen tị.

Dung Chiêu cũng chưa từng nghiêm túc mời bọn họ ăn cơm...

Bùi Thừa Quyết nhướng mày: "Dung thế tử, sao ngươi không mời chúng ta?"

Bùi Quan Sơn lại càng không khách khí, liếc Quách Xuyên nói: "Hắn có gì đặc biệt?"

Dung Chiêu bất đắc dĩ: "Quách huynh dù sao ngàn dặm xa xôi từ Giang Nam đến đây, ta rất tò mò Giang Nam, vừa lúc cùng Quách huynh tâm sự, Thừa Quyết huynh Quan Sơn huynh xin đừng trêu chọc."

Bùi Thừa Quyết hừ một tiếng, hắn cúi đầu ghé sát vào Dung Chiêu: "Được rồi, ta không trêu ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng bộ quần áo tiếp theo cho ta."

Dừng một chút, hắn bổ sung một câu: "Vừa lúc nhìn xem địa vị của ta trong lòng Dung đệ ra sao."

Thanh âm rất nhỏ, chỉ đủ cho Dung Chiêu nghe được.

Bùi Thừa Quyết thật sự ghen tị.

Vốn là hắn và Bùi Quan Sơn âm thầm cạnh tranh, muốn trở thành người có quan hệ tốt nhất với Dung Chiêu.

Hiện tại tùy tiện xuất hiện một người, Dung Chiêu đối với người nọ còn khách khí như vậy, hơn nữa còn có huynh đệ Trương gia thường xuyên đi theo Dung Chiêu...

Bùi Thừa Quyết thật sự muốn nhìn thử địa vị của mình trong lòng Dung Chiêu.

Dung Chiêu: "..."

Nghe vậy, cô vẻ mặt bất đắc dĩ nghiêng đầu, hạ giọng: "Thừa Quyết huynh ở trong lòng Dung Chiêu đương nhiên vô cùng quan trọng, yên tâm, quần áo thiết kế cho ngươi đã sắp làm xong rồi."

Bùi Thừa Quyết ánh mắt sáng ngời, mắt hoa đào trong nháy mắt nhiễm ý cười.

Hắn đứng thẳng dậy, quét mắt nhìn những người khác, lại nói với Bốn chữ cuối cùng, tựa hồ thả nhẹ ngữ khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-386.html.]

Bùi Thừa Quyết vừa đi, Dung Chiêu còn chưa kịp dẫn Quách Xuyên rời đi thì cánh tay Bùi Quan Sơn đã khoác lên vai cô, mặt không chút thay đổi: "Ngươi và Bùi Thừa Quyết nói cái gì?"

Dung Chiêu: "... Không nói gì."

Bùi Quan Sơn cười lạnh, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Dung Chiêu, quanh thân bắt đầu phóng khí lạnh.

Dung Chiêu mở to hai mắt: "Thật sự không có gì, chỉ là Thừa Quyết huynh nôn nóng muốn nhận y phục, bảo ta đáp ứng mau chóng làm cho hắn, ta đồng ý cho nên tâm tình hắn rất tốt."

Bùi Quan Sơn hiểu rõ Bùi Thừa Quyết, lần nữa cười lạnh: "Chỉ sợ là bảo ngươi đưa y phục tiếp theo cho hắn đi?"

Ánh mắt hắn lúc này nhìn Dung Chiêu như đang nói... cô phản bội hắn.

Dung Chiêu: "Bộ y phục tiếp theo của ta là cho Quan Sơn huynh, đã làm được một nửa, rất nhanh có thể mặc trên người Quan Sơn huynh."

Bùi Quan Sơn nghe vậy, ngẩn ra, có chút sững sờ.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên buông tay ra, khóe miệng giương lên, ho khan một tiếng áp chế ý cười, thanh âm trầm thấp: "Biết rồi, ta còn tưởng ngươi bị tên Bùi Thừa Quyết hư tình giả ý kia lừa rồi chứ."

Nói xong, hắn trực tiếp nhấc chân xoay người rời đi, bước chân vô cùng vội vàng, gần như chạy trối chết.

Giờ khắc này trong đầu Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết đều có cùng một ý niệm, vì thế tâm tình rất tốt...

So với Bùi Quan Sơn (Bùi Thừa Quyết), quả nhiên A Chiêu vẫn tốt với ta hơn!

Hai người đều đã rời đi, Dung Chiêu thở dài một hơi.

Cô biết hai người này thường xuyên tranh cao thấp, lại không nghĩ tới ngay cả ai lấy được quần áo trước cũng phải tranh...

May mắn cô thảo mai, Dung Chiêu sai người làm quần áo hai người bọn họ cùng lúc.

Đến lúc đó cũng đưa một lượt cho bọn họ.

Rốt cục ứng phó xong kinh thành song kiệt, Dung Chiêu xoay người nhìn Quách Xuyên, lộ ra nụ cười: "Quách huynh, mời."

Quách Xuyên ngẩn người, lập tức cuống quít đuổi theo.

Dung thế tử đối với hắn thật sự là quá nhiệt tình! Lúc trước Quách Xuyên vẫn muốn gặp Dung Chiêu, sau này lúc đi gặp Tam hoàng tử cũng có đề cập qua, nhưng Bùi Ngọc bề bộn nhiều việc, Dung Chiêu cũng bận, cho nên vẫn không giới thiệu bọn họ với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc