Nói cách khác... cọ nhiệt phải cọ sớm, chờ nhiệt độ qua rồi thì còn cọ gì nữa.
Bùi Thừa Quyết thản nhiên cười nói: "A Chiêu, ta cũng đưa vải từ sớm, kế tiếp là làm cho ai vậy? Có thể cho ta được không? Ngươi cần gì ta lập tức cho người chuẩn bị, phí cảm tạ cũng chuẩn bị đầy đủ."
Hắn và Dung Chiêu ngồi rất gần, rõ ràng là muốn biểu thị quan hệ thân thiết của hai người.
Mọi người: "1!"
Âm hiểm, bọn họ có ai thiếu chút phí cảm tạ đó chứ?
Tuy rằng bọn họ đều không có tiền, không thể tiêu hoang như trước, nhưng vì có thể dương danh trên đường một lần, tốn bao nhiêu tiền bọn họ cũng không đau lòng!
Vốn dĩ không nên tranh chấp cùng Bùi Thừa Quyết, nhưng hết cách, bọn họ đã hoàn toàn bị những bộ quần áo này mê hoặc, hiện giờ dục vọng lớn hơn tất cả.
Vì thế, những người này ở hiện trường tăng giá phí cảm tạ.
Dung Chiêu vẫn chờ bọn họ nói xong, lúc này mới thở dài: "Ta đã nói không cần tiền, vậy đương nhiên là không cần phí cảm tạ của các vị, Vân Dung Phường là sở hữu tư nhân của ta, các vị đều là huynh đệ, may quần áo cho các vị làm sao có thể đòi tiền?"
Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau.
Phiền phức rồi đây, Dung Chiêu không cần tiền, vậy bọn họ muốn lấy quần áo lại càng khó.
Dung Chiêu lúc này lại nói: "Thật sự không phải là vấn đề tiền bạc, tú nương Vân Dung Phường chỉ có chừng đó người, hơn nữa vì đảm bảo chất lượng y phục mà làm việc rất tỉ mỉ, làm sao có thể nhanh lên được?"
Dừng một chút, cô chậm rãi ấp a ấp úng nói một câu: "Có thể cần ba năm."
Mọi người: "22?"
Ba năm?!
Hoa hiên vàng cũng nguội rồi!*
*Ở Hồ Nam và một số khu vực sản xuất hoa hiên vàng, cách đây rất lâu, món ăn cuối cùng mà người ta bày tiệc là hoa hiên vàng, nếu món ăn cuối cùng nguội rồi mới đến, mọi người đương nhiên sẽ trách nhưng để không làm tổn thương thể diện của khách, người ta thường nói "Đợi đến mức hoa hiên vàng cũng nguội hết rồi". Sau đó liền dùng "Hoa hiên vàng cũng nguội rồi" để ám chỉ đã chờ quá lâu, vừa phê bình người đến muộn, cũng vừa trêu chọc, không làm ảnh hưởng thể diện của họ.
Nhất thời lại mồm năm miệng mười tranh cãi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-384.html.]
"Trong phủ ta có không ít tú nương, nếu không ta đưa tú nương trong phủ tới Vân Dung Phường của Dung thế tử thì thế nào?"
"Đúng vậy, phủ ta cũng có tú nương, có thể đưa sang cho Dung thế tử. Có thêm tú nương, hẳn là có thể may nhanh hơn một chút?"
"Dung thế tử, có khó khăn gì ngươi cứ nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp."...
Bọn họ thật sự là hận không thể giúp Vân Dung Phường may quần áo!
Sau đó mặc lên người mình.
Tú nương trong phủ bọn họ không phải không thể thiết kế y phục, cũng không phải không làm ra được y phục đẹp mắt, nhưng dù sao cũng không phải Vân Dung Phường a.
Dung Chiêu vẫn bất đắc dĩ khoát tay: "Tú nương Vân Dung Phường yêu cầu rất cao, tú nương quý phủ chưa chắc đạt yêu cầu, nếu không thích ứng được Vân Dung Phường, e là cũng không giúp được gì."
Không được?
Chẳng lẽ thật sự muốn bọn họ chờ ba năm?
"A? Vậy phải làm thế nào?"
"Chẳng phải chúng ta phải đợi ba năm sao?"
"Không được, ta chờ không nổi!"...
Nghe vậy, Dung Chiêu như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: "Nếu không thì vì chư vị, ta lại treo giải tuyển một nhóm tú nương mới? Lần này chỉ tìm tú nương, hơn nữa chỉ tìm tú nương may y phục đẹp mắt, chúng ta gom nhiều một chút, có lẽ còn có thể làm ra quần áo đẹp hơn."
Ánh mắt mọi người sáng lên.
Bùi Thừa Quyết hỏi: "A Chiêu cần chúng ta làm gì?"
Dung Chiêu cười lắc đầu: "Không cần, nhật báo có thể đăng bài, các vị chờ báo kỳ sau đi."
Mọi người lại nhìn Dung Chiêu, chỉ cảm thấy vô cùng kính nể.
"Dung thế tử cao nghĩa a."
Vì chúng ta mà thế tử lại treo giải thưởng tú nướng ta cảm động quá.