MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Phố lớn ngõ nhỏ, vô số âm thanh liên tiếp vang lên...

"Trời ạt"

"Ái chà, còn có chuyện này sao?"...

"Ha ha ha, mẩu chuyện tiếu lâm này buồn cười thật."

"Dưới này có để chuyện cười lạnh, là cái gì nhỉ? Vì sao phải lạnh?"...

"Triệu đại nhân và Lý đại nhân vì cãi nhau mà hủy bỏ hôn sự?"

"Xem ra tính tình hai người này đều không tốt lắm, cũng thật sự không thích hợp làm thông gia, sớm muộn gì cũng cãi nhau cho xem, hiện tại hủy bỏ hôn sự cũng là chuyện tốt, không ảnh hưởng đến nhi tử và nữ nhỉ."...

"Ha ha, Bùi thế tử thiếu chút nữa bị nữ lang khinh bạc, nhiều ngày không dám đi ra ngoài, gần đây đi ra ngoài còn phải trốn nữ lang kia?"

"Ha ha ha, trách không được mấy ngày gần đây không nhìn thấy hắn ở công xưởng Đoàn Đoàn, chỉ trách hắn quá tuấn tú, biết bao nữ lang thầm thương trộm nhớ hắn!"...

"Cái gì? Liễu gia công tử bởi vì mềm lòng mà thu mua hàng hóa giá cao, vì bù lỗ phải cầm nghiên mực của phụ thân ra ngoài bán, bị phụ thân đuổi đánh? Hắn muốn trèo cây trốn ra ngoài, không ngờ bất cẩn ngã xuống té dập mông?"

"Sau này chúng ta có bán đồ thì đi tìm Liễu công tử đi, hắn lương thiện mềm lòng, ha ha."...

"Ngươi xem cái này, cái này viết Lý gia công tử thiếu tiền, vét sạch hết đồ hoàng kim cha hắn bài trí trong nhà?"

"Ha ha ha ha, vét sạch kiểu gì? Cha hắn không phát hiện ra sao?!"...

Hôm nay toàn bộ kinh thành cực kỳ náo nhiệt.

Phố lớn ngõ nhỏ, mỗi người một tờ Nhật Báo Kinh Thành, mỗi người đều đang nghị luận nội dung trên báo.

Có một số người sau khi xem xong, không chờ được nữa, vội vàng muốn mang về nhà.

Có vài người xem ké báo của người khác, xem chưa đã ghiền lại đi tìm báo đồng mua.

Có vài người cầm báo ngồi trong quán rượu trà lâu, cùng người khác trò chuyện khí thế ngất trời.

Tại một gian trà lâu. Dưới lầu nghị luận sôi nổi, bàn tán những tin tức mới mẻ trên báo, lúc thì cười ha ha, lúc thì bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại thảo luận xem mình có thể đi bán tin tức cho tòa soạn hay không...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-310.html.]

Trên lầu, bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Các thế gia công tử trẻ tuổi trong kinh tụ tập, trước mặt bọn họ bày rất nhiều tờ nhật báo, từng tờ từng tờ trải ra, có người đang xem, có người đang suy nghĩ sâu xa.

Bùi Thừa Quyết xem xong đầu tiên, ngẩng đầu hỏi: "Bùi thế tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Lại trốn trong nhà rồi, vất vả lắm mới vượt qua được, bây giờ xem ra còn phải trốn thêm vài ngày."

Bùi Thừa Quyết: "Liễu gia công tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Mông hắn vừa mới lành, hôm qua có nói hôm nay sẽ đi ra ngoài, đoán chừng nửa đường thấy chuyện trên báo nên trốn về rồi."

Bùi Thừa Quyết: "Lý gia công tử đâu?"

Quan Mộng Sinh: "Chuyện hắn trộm vàng trước đó không bị phát hiện, nhưng hiện tại chắc chắn đã bại lộ, trước khi Thừa Quyết huynh đến, hắn đã bị người hầu nhà hắn kéo về, nói cha hắn tìm hắn."

Bùi Thừa Quyết: "...

Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, người ở đây đột nhiên nổ tung...

"Sao cái gì cũng viết vậy?"

"Liệu có khi nào sau này cũng viết chuyện của chúng ta không? Để ta xem mình có chuyện gì hay không..."

"Không được, chúng ta phải tìm Dung thế tử, bảo Dung thế tử cam đoan không được viết về chúng ta!"

"Đúng vậy, cái gì cũng viết là không được."

"Nhưng mà... Ha ha ha ha, thật sự buồn cười quá đi mất! Thì ra mỗi ngày trong kinh đều xảy ra nhiều chuyện như vậy!"

"Ta cũng cảm thấy nhật báo này rất thú vị, nhưng quả thật không thể để người ta viết về chúng ta được."...

Vừa nói, đã có người ở trong lòng yên lặng tính toán.

Mình có tin tức gì của người bên cạnh có thể lấy ra đổi tiền không nhỉ?

Tiền nhuận bút cũng không thấp.

Hơn nữa không viết chuyện xấu của mình, nếu chỉ viết chuyện tốt của bản thân. chẳna nhải toàn hô kinh thành đầu biết hav sao? Bùi Thừa Quyết lại xem tờ báo một lần nữa, lập tức buông xuống, thở dài một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc