MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Hắn rất tò mò tại sao Dung Chiêu lại nói hồi phủ có chuyện tốt phát sinh? Nếu thật sự có, vậy sẽ là chuyện tốt gì?

Sau một nén nhang.

Trương Tam gào lên: "Cha, cha, đừng đánh! Con sai rồi!!"

"Đồ bất tài, ngươi lại chạy ra ngoài uống rượu, còn được xe ngựa An Khánh Vương phủ đưa về? Nếu không phải lão tử đúng lúc có việc trở về một chuyến, ta còn không bắt được đồ bất tài ngươi."

"Cha, con thật sự sai rồi!"

"Đứng lại, đừng chạy, lão tử đánh c.h.ế.t ngươi!"

"Úi..."...

"Dung Chiêu! Đồ lừa đảo!"

Xe ngựa Dung Chiêu đã rời đi đưa Quách Xuyên hồi phủ.

Vừa rồi ở trên đường, cô từ rèm xe nhìn thấy xe ngựa của Trương thừa tướng chạy về phía Trương phủ...

Cùng lúc đó.

"Cẩn vương điện hạ, đã bắt được thích khách rồi."

Bùi Hoài Bi khẽ rũ mắt, ngón tay vuốt ve hộp thức ăn cũ kỹ trước mặt, thanh âm bình tĩnh: "Giết."

Người nọ nghi hoặc: "Không thẩm vấn trước sao?"

Bùi Hoài Bi: "Kết quả thẩm vấn ra được nhất định không phải là kẻ chủ mưu thật sự, không cần phải thẩm vấn, đem t.h.i t.h.ể ném vào biệt viện Nhị hoàng tử, thủ đoạn vừa nhanh vừa tàn nhẫn như thế chỉ có thể là vị nhị thúc này của ta."

"Tuân lệnh."

Người nọ đi rồi, Bùi Hoài Bi tiếp tục vuốt ve hoa văn trên hộp thức ăn, một chữ "Dung" nho nhỏ để lại dấu vết mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-393.html.]

Vẻ mặt hắn bi thương....

Ngày thứ hai.

Ngày hôm đó trang đầu nhật báo không phải chuyện "Cẩn vương đi Thái Bi Tự dâng hương", cũng không phải chuyện "biệt viện Nhị hoàng tử phát hiện thi thể, dọa hôn mê mấy người hầu", mà là Vân Dung Phường treo giải chiêu mộ tú nương. nương giỏi trong thiên hạ, tú nương có thể làm ra quần áo đẹp đều có thể vào kinh, vì công bằng công chính, Vân Dung Phường sẽ chính thức tổ chức cuộc thi "Vân Dung Phường trân phẩm", đem việc tuyển chọn giao cho người trong thiên hạ."

"Trước ngày một tháng mười hai, các tú nương đều có thể mang theo y phục đến Vân Dung Phường tiến hành sơ tuyển, tất cả tú nương qua sơ tuyển sẽ nhận được năm lượng bạc tiền thưởng, tiến vào vòng tranh tài thứ hai."

"Vòng tranh tài thứ hai so tài ở kinh thành, do dân chúng kinh thành ném hoa chọn ra (quy tắc cụ thể kỳ nhật báo tiếp theo sẽ nói tỉ mỉ), vòng tranh tài thứ hai chọn ra ba mươi vị tú nương, mỗi người nhận được năm mươi lượng bạc thưởng, đồng thời có thể gia nhập Vân Dung Phường."

"Vòng thi đấu thứ ba cũng sẽ so tài ở kinh thành, chọn ra mười bộ y phục ưu tú nhất, mỗi vị tú nương thưởng hai trăm lượng bạc."

"Trang phục đẹp không đơn thuần là y phục, còn bao gồm cả trang sức, cho nên Vân Dung Phường đồng dạng treo giải thưởng thợ thủ công trang sức, từ vòng thứ hai bắt đầu phối hợp với tú nương thông qua sơ tuyển, tiền lương phong hậu, tiền thưởng không giới hạn, tác phẩm của thợ thủ công sẽ triển lãm cùng với y phục của tú nương."

"Bắt đầu từ vòng thứ hai, tất cả vật liệu vải vóc đều do Vân Dung Phường cung cấp."

"Đem cái đẹp mang đến cho người trong thiên hạ, đem kỹ thuật dệt, kỹ thuật chế tạo của ngươi truyền bá thiên hạ, Vân Dung Phường cùng với tú nương và thợ thủ công thiên hạ sẽ chế tạo ra tác phẩm truyền đời."...

Sau khi đọc xong, dân chúng lâm trầm mặc thật lâu.

Dân chúng bình thường ở kinh thành rất nhanh đã bàn tán xôn xao.

"Cuộc thi Vân Dung Phường trân phẩm? Đây rốt cuộc là cái gì?"

"Ta hiểu rồi, hình như là tú nương làm ra quần áo, nhưng người bầu chọn sẽ là chúng ta."

"Trời ạ, chẳng phải những ngày còn lại đều có náo nhiệt xem sao?"

"Tại sao lại là tháng sau, bây giờ ta muốn xem."

"Ngày mai có thể xem quần áo mới của Vân Dung Phường, trên báo viết quần áo của Bùi thế tử và Bùi nhị công tử đã làm xong, bọn họ ngày mai giờ Dậu sẽ đi lấy quần áo, có lẽ cũng sẽ cưỡi ngựa dạo khắp kinh thành."

"Đưa đây để ta xem lại cuộc thi trân phẩm. Năm lượng, năm mươi lượng_ hai trăm lượng. tiền thưởng hào phóng thậtI!"

Bình luận

Truyện đang đọc