Tên hàng nhái kia chạy trối chết, trên đường nhất thời chỉ còn lại một mình Ngũ hoàng tử, hắn dắt ngựa, vẫn không nhanh không chậm đi từng bước như cũ.
Khuôn mặt nghiêm nghị mang theo khí phách, động tác nắm dây cương lại mang theo một cỗ tiêu sái, làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
Tiếng kinh hô cùng với vô số hoa lụa lần nữa ném tới, kinh thành lại sôi nổi hẳn lên.
Hình ảnh ném hoa lại tái hiện, Ngũ hoàng tử Bùi Khâm lúc này mặc quần áo Vân Dung Phường trên người, trong nháy mắt nổi danh khắp kinh thành, tiếng tán dương không ngừng vang lên, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt dân chúng.
Thật sự là phong quang vô hạn....
Đợi đến khi Ngũ hoàng tử rời đi, đám người vây xem tuy rằng chậm rãi tản ra, nhưng tiếng nghị luận sôi nổi vẫn không dứt.
Dân chúng bàn tán xôn xao:
"Đẹp thật đó."
"Đúng đó, Ngũ hoàng tử anh tuấn tiêu sái, y phục lại hoa quý tuyệt mỹ."
"Vân Dung Phường thật đúng là có bản lĩnh, e là có thể so sánh với quần áo trong cung."...
Các cô nương cũng bàn tán:
"Trước kia cảm thấy Ngũ hoàng tử không tuấn tú bằng Bùi nhị công tử và Bùi thế tử, hôm nay xem ra cũng không kém cạnh."
"Đúng vậy, Ngũ hoàng tử ôn hòa lại được sủng ái, có thể vào phủ Ngũ hoàng tử cũng không tệ nha."
"Không biết quần áo Vân Dung Phường có nữ tử không nhỉ, quần áo nam tử đẹp như vậy, ta nghĩ nữ tử chắc cũng không kém đâu?"...
Các thế gia công tử:
"Ta muốn!"
"Ta muốn bộ giống Dung Chiêu hôm qua, cũng muốn bộ Ngũ hoàng tử mặc hôm nay!" "Ai nha, Vân Dung Phường rốt cuộc khi nào thì đến phiên ta? Nếu mặc quần áo Vân Dung Phường đi trên con đường này một lần, đời này xem như không hối tiếc"...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-383.html.]
Dung Chiêu vẫn còn đứng xa xa, không chen chúc trong đám đông, lúc đám người tản ra, xe ngựa mới đưa cô tới quán trà lâu thường đến.
Dung Chiêu từ trên xe ngựa nhảy xuống, lập tức có vô số người nhìn về phía cô, ánh mắt nóng bỏng.
Cô nhấc chân, lần đầu tiên bước chân vội vàng lên lầu.
Mà người trong nhã gian lầu hai cũng đã sớm phát hiện ra cô từ cửa sổ, lúc này kích động mở cửa, thân thiện đón cô vào, có người bưng ghế cho cô ngồi, còn có người vội vàng rót trà.
Dung Chiêu vừa mới ngồi xuống uống nước trà, những người này liền mồm năm miệng mười...
"Dung thế tử, Vân Dung Phường phủ ngươi quả nhiên lợi hại, bất kỳ một bộ quần áo nào cũng có thể được người ta tán thưởng!"
"Ta còn tưởng bộ hôm qua là đẹp nhất, không ngờ bộ hôm nay của Ngũ hoàng tử cũng không thua kém."
"Ngũ hoàng tử dung mạo không đủ diễm lệ, nhưng bộ quần áo này lại có thể làm cho hắn tuấn tú như thế, dân chúng nức nở khen ngợi, Vân Dung Phường của Dung thế tử lợi hại a."
"Khi nào mới có thể đến phiên ta? Ta không chờ được nữa, ta muốn mặc ngay."
"Bộ tiếp theo đã làm xong chưa? Có thể cho ta không? Kiểu dáng gì cũng được!"
"Này, ngươi làm gì vậy, tới trước được trước có biết không, là ta nói trước, sao ngươi có thể giành với ta?"
"Ai giành với ngươi? Ta đã sớm mang vải vóc đưa đến An Khánh Vương phủ, muốn nói trước cũng là ta trước."...
Quần áo còn chưa có bóng dáng, những người này thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Kỳ thực là do Ngũ hoàng tử được hoan nghênh khiến bọn họ hoàn toàn đỏ mắt, nếu không phải người đó là Ngũ hoàng tử, bọn họ đều hận không thể cởi quần áo hắn xuống mặc vào trên người mình, thay hắn đi qua con phố này hưởng thụ cảm giác được người ta ca ngợi.
Thậm chí còn có người muốn y phục hôm qua của Dung Chiêu.
Theo đuổi trào lưu chính là như thế. Hơn nữa hiện tại còn đang theo đuổi cái gọi là "thu hút ánh mắt người khác", ngươi phải nổi danh thì mới có thể xuất sĩ.
Bùi Quan Sơn hắng giọng ho khan một tiếng, mặt không chút thay đổi: "Chư vị thất thố rồi, Dung thế tử tự có an bài, các ngươi gấp cái gì?"
Có người lại nói: "Sao có thể không gấp? Hiện tại dân chúng kinh thành đều tò mò muốn xem người mặc quần áo của Vân Dung Phường ra đường, nếu sau này bọn họ không để ý nữa thì sao?"