MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Bị cô sờ đầu, tiểu nha đầu nhất thời thẹn thùng cúi đầu.

Mộc tiểu tử theo bản năng đi về phía trước một bước, rồi lại dừng chân.

Nếu là nam tử khác tới gần muội muội hắn, hắn nhất định sẽ đề phòng, nhưng đây lại là Dung Chiêu...

Hắn phát "tờ rơi tuyên truyền" cho Phúc Lộc Hiên đã được ba ngày, hôm qua đệ đệ và muội muội hắn liều c.h.ế.t cầu xin đi theo, muốn kiếm thêm hai phần tiền.

Hài tử tuổi này căn bản làm không được bao nhiêu việc, Mộc tiểu tử sợ đắc tội quản sự, không chịu dẫn theo bọn nhỏ.

Không nghĩ tới hai đứa nhỏ vẫn len lén đi theo hắn, hết cách, Mộc tiểu tử đỏ mặt mang theo bọn chúng, vốn tưởng rằng quản sự sẽ tức giận, trăm triệu lần không nghĩ tới đối phương chỉ nhíu mày liền đem tờ rơi đưa cho đệ muội.

Hôm nay Dung thế tử cũng cho một người ba mươi văn!

Mộc tiểu tử liền biết Dung thế tử là người tốt.

Dung Chiêu nhìn bọn trẻ tuổi còn nhỏ mà cơ thể lòi cả xương, thu tay về, nhẹ giọng nói: "Số tiền này cầm đi mua chút đồ ăn, mấy đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, không chăm chút cơ thể sau này sẽ hối hận, không nên để dành, qua một thời gian nữa còn có thể kiếm tiền..."

Nhất thời tất cả trẻ con xung quanh đều sáng mắt lên.

Tiểu nha đầu cũng ngẩng đầu, nắm đồng xu chờ mong nói: "Thế tử còn muốn phát tờ rơi sao?"

Dung Chiêu cười lắc đầu: "Không, không phải truyền đơn, là một thứ khác, chờ ta kéo một chút đầu tư... Chuẩn bị chút thời gian."

"Được!"

Đám trẻ lập tức gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

Bọn chúng tuổi còn nhỏ rất khó tìm được việc làm, cho dù miễn cưỡng có thể làm, một ngày cũng chỉ có mấy văn tiền, miễn cưỡng sống qua ngày.

Lúc này lời của Dung Chiêu đối với bọn chúng mà nói không khác gì chuyện tốt.

Dung Chiêu nói xong, đi về phía xe ngựa.

Giọng Vô Danh khàn khàn: "Con nít lớn như vậy là khó nuôi nhất, phải không tìm được việc vừa dễ làm lại cần người."

Đó cũng là nguyên nhân mà trẻ con thời cổ đại khó sinh tồn, việc thoải mái rất ít, việc quá khó bọn chúng lại làm không được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-111.html.]

Dung Chiêu nhìn về hướng đó, nhếch khóe miệng, ánh mắt lại không có nhiều ý cười: "Không có công việc thích hợp thì sáng tạo ra việc mới."

Triều Đại Nhạn không có công việc thích hợp cho bọn chúng?

Không quan trọng, cô có thể vì hàng ngàn đứa trẻ này tạo ra một công việc mới.

Công việc.

Từ này rất xa lạ, Vô Danh nhìn Dung Chiêu một cái.

Dung Chiêu không nhìn hắn, tầm mắt của cô ở trên người đám trẻ đang hưng phấn kia, trong mắt của cô không hề có cảm xúc, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, cô vốn rất gầy yếu, nhưng lại tựa hồ có sức mạnh rất lớn.

Vô Danh không biết Dung Chiêu có thể làm được hay không.

Nhưng hắn biết Dung Chiêu và hắn, cùng với những người hắn đã gặp đều không giống nhau.

Đây đại khái cũng là nguyên nhân hắn vẫn kéo dài chưa từng rời di.

Vô Danh run dây cương, xe ngựa chạy về phía con đường có Phúc Lộc Hiên, bên kia đã tấp nập người, mà chủ nhân Phúc Lộc Hiên được bàn tán sôi nổi lại chưa tới, giống như không hề sốt ruột.

Phúc Lộc Hiên được vạn chúng chú ý, tối nay chính thức khai trương...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không kiên nhẫn: "Nhanh lên, bên kia sắp bắt đầu rồi."

Vương phi chậm rãi đi ra, thanh âm không nhanh không chậm: "Đến rồi đây, thiếp thay quần áo một chút."

Dung Vĩ: "Phiền phức."

Nói xong ông dẫn đầu lên xe ngựa.

Lâm thị đã quen với tính tình người này, cũng không để ý, bà được nha hoàn đỡ lên xe ngựa, ánh mắt mang theo chờ mong: "Tối nay Phúc Lộc Hiên khai trương, Chiêu Nhi nhất định có thể dương danh thiên hạ."

Dung Vĩ trào phúng: "Dương danh thiên hạ? Đừng có làm cho người ta cười rụng răng nữa, hai lượng bạc... còn hy vọng có thể kiếm tiền?"

Lâm thị lập tức không phục: “Chiêu Nhi tự có suy tính, Vương gia đừng lo lắng."

Bình luận

Truyện đang đọc