MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Lúc Bùi Khâm đến nơi, trùng hợp thấy Dung Chiêu xắn tay áo lên, trông cực kỳ có tinh thần, tóc dùng ngọc quan buộc thật cao, đang nói chuyện với người khác...

"Không được, màu sắc này không được, hoa văn sóng nước không đủ linh động, nhớ kỹ, đồ mà Vân Dung Phường chúng ta làm ra có thể ít, nhưng không thể không tốt, một chút sai lầm cũng không thể có, nhất định phải tinh tế tỉ mỉ."

"Chỉ vàng này được, nhưng thêu ít thôi, thêu nhiều có vẻ tầm thường mất đi mỹ cảm."

"Đây là ai thiết kế? Tốt lắm, cứ làm như vậy, sau khi may xong thưởng thêm năm lượng bạc."...

Cô cúi đầu, đi tới đi lui trong số vải vóc cùng kim chỉ giá thêu, chỉ là một bóng lưng, lại làm cho Ngũ hoàng tử sững sờ say đắm.

Lúc trước hắn vẫn không biết mình thích điểm gì nhất của A Chiêu.

Sắc đẹp? Năng lực?

Không, hiện tại dường như hắn đã biết mình thích A Chiêu ở điểm nào rồi.

Trên người cô trộn lẫn tất cả ưu điểm của nam tử cùng nữ tử, cởi mở lại tinh tế, cô có khí khái, kiên định lại nghiêm túc, thanh tỉnh mà cố chấp, đây chính là Dung Chiêu độc nhất vô nhị.

Đại khái là nghe được thanh âm, Dung Chiêu quay đầu nhìn lại, cười nói: "Ngũ điện hạ tới rồi sao?"

Cô còn có một khuôn mặt tuyệt mỹ.

Trong nháy mắt, Bùi Khâm cảm thấy cho dù hắn đăng cơ, người như Dung Chiêu cũng không nên bị vây trong hậu cung, cô nên bay lượn trong thiên địa, vô câu vô thúc.

Tranh đấu hậu trách, đó là khinh nhờn cô.

Bùi Khâm hít sâu một hơi, nở nụ cười: "A Chiêu."

Dung Chiêu chuẩn bị hành lễ, mọi người cũng chuẩn bị đứng lên, Bùi Khâm vội vàng đưa tay ngăn cản: "Đừng khách khí, miễn lễ."

Nghe vậy Dung Chiêu cũng không khách khí, thu hồi động tác hành lễ, cũng bảo những người khác tiếp tục làm việc.

Bùi Khâm nhấc chân đi vài bước về phía Dung Chiêu, đứng bên cạnh cô. Đôi mắt của hắn luôn nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng: "A Chiêu, ngươi có biết bây giờ bên ngoài đều nghị luận phong thái của ngươi như thế nào không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-380.html.]

Không đợi Dung Chiêu trả lời, hắn thở dài trêu chọc nói: "Mẫu phi của ta hôm nay hỏi ta, ngươi thật sự có dung nhan và tài hoa như lời đồn hay không, Trịnh gia có một nữ nhi..."

Khóe miệng Dung Chiêu hạ xuống, mặt suy sụp,"Ngũ hoàng tử, ngươi cũng không phải không biết, cần gì trêu chọc ta?"

Cô trước nay vẫn luôn bình tĩnh thong dong, khó có được vẻ bất đắc dĩ như thế.

Bùi Khâm cười sang sảng, tâm tình gần đây bởi vì chuyện Cẩn vương hồi cung mà u ám, lúc này đã bị quét sạch.

Dung Chiêu: "..."

Buồn cười vậy sao?

Bùi Khâm cười đủ rồi thì nhìn Dung Chiêu, ánh mắt dịu dàng: "Quần áo A Chiêu làm cho ta có đẹp không? Ta đang đợi nó cứu mạng A Chiêu đây..."

Hắn dùng từ "quần áo A Chiêu làm cho ta", hắn biết Dung Chiêu tuyệt đối không thể nào thêu y phục cho người khác, nhưng nói như vậy, trong lòng nhịn không được vui vẻ.

Dung Chiêu không chú ý đến câu hỏi này, cô chỉ chú ý đến nửa câu sau.

Bùi Khâm quả thật thông minh.

Cũng biết hôm nay cô quả thật đang chờ hắn mặc ra ngoài thu hút sự chú ý của người trong kinh, dời đi chú ý đang tập trung trên người mình.

Dung Chiêu kéo ống tay áo Bùi Khâm đi vào bên trong, sang sảng cười nói: "Ngũ điện hạ đã biết thì đừng trêu ghẹo ta nữa, mau thử quần áo xem, bộ quần áo này tốn không ít tâm tư đâu, Ngũ điện hạ xem thử có thích không?"

Bùi Khâm đi vào, liếc mắt một cái đã chú ý tới bộ quần áo này, lập tức ngẩn ra.

Từ mũ cho đến y phục đều được mặc trên người của người gỗ.

Dung Chiêu gọi người hầu: "Mau hầu hạ Ngũ điện hạ mặc vào."

Bùi Khâm hít sâu một hơi, nhìn Dung Chiêu: "Quả nhiên A Chiêu làm gì cũng thành công, quần áo Vân Dung Phường này thật sự có thể so sánh với quần áo trong hoàng cung."

So với trong cung còn tốt hơn. đây tuyệt đối là khen ngợi đỉnh cao. Dung Chiêu cười cười, không nói gì. Bùi Khâm cũng không nhiều lời, đi vào bên trong thay quần áo.

Bình luận

Truyện đang đọc