MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Dung Chiêu mỉm cười phất tay, vẻ mặt chờ mong: "Trương huynh, ta chờ các ngươi tới đưa tiền nha!"

Bóng lưng hai người càng lúc càng xa.

Trương Trường Hành là niềm vui bất ngờ đập vào đầu, mà Trương Trường Ngôn lại mơ hồ chần chờ, vẻ mặt có chút phức tạp.

Trương Trường Ngôn: "Nhị ca, chúng ta thật sự phải thêm tiền sao?"

Trương Trường Hành: "Đương nhiên, việc làm ăn của Phúc Lộc Trang quả thật rất có lời."

Trương Trường Ngôn: "Nhưng cần rất nhiều tiền, gom tiền thật sự rất khó, lúc trước huynh cũng nghe thấy rồi, trong khoảng thời gian này đệ sống rất khổ sở."

Trương Trường Hành: "Ta nghe được, nhưng đệ cam lòng bỏ qua những chi nhánh khác của Phúc Lộc Trang sao?"

Trương Trường Ngôn: "Nhưng nghèo khổ lắm huynh ơi, đệ vất vả lắm mới vượt qua được, vất vả lắm mới có được tiền!"

Trương Trường Hành: "Tam đệ, hiện tại cuộc sống khổ một chút, chờ lấy mấy lần hoa hồng của Phúc Lộc Trang, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn, đệ nghĩ xem, sau này chia hoa hồng sẽ gấp đôi hiện tại."

Trương Trường Ngôn: "... Vậy quả thật rất nhiều."

Trương Trường Hành: "Những ngày khổ cực chỉ là tạm thời."

Trương Trường Ngôn: "... Nhị ca, cuộc sống khổ cực này của đệ đã mấy tháng rồi."

Rõ ràng là chuyện tốt, rõ ràng là mưa bạc.

Tại sao hắn lại nghèo như vậy?!

Trương Tam không hiểu.

Phúc Lộc Trang.

Dung Chiêu ngồi tại chỗ bưng chén trà lên chậm rãi uống một ngụm, sau đó ngón tay gõ lên tờ giấy nợ có ba chữ ký trên bàn, khóe miệng nhếch lên, tâm tình vốn không vui vẻ dường như tốt hơn rất nhiều.

Thạch Đầu nhìn thoáng qua, không hiểu vì sao sống lưng phát lạnh.

Tạ Hồng từ phía sau bình phong đi ra, lão có chút nghi hoặc: "Thế tử, vì sao nhất định phải lôi kéo người Trương gia làm ăn cùng chúng ta?"

Thanh âm Dung Chiêu mana theo ý cười nhàn nhạt: "Trương thừa tướng luôn muốn đối phó nhà chúng ta, lúc trước nếu không phải ta kịp thời ứng phó, An Khánh Vương phủ chúng ta đã bị tháo chiêu bài. Trương thừa tướng không có khả năng buông tha chúng ta, vậy thì đành phải cho hắn tan rã từ bên trong."

Cô muốn là phe cánh của tất cả quan to quý nhân, vậy thì không thể buông tha bất luận kẻ nào!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-177.html.]

Trương thừa tướng có thù truyền kiếp với nhà bọn họ, tuyệt đối sẽ không hợp tác với cô.

Không sao, lão còn có con trai.

Con trai có thể hố cha.

Tạ Hồng có chút không hiểu, rồi lại cái hiểu cái không.

Lúc này Dung Chiêu lẩm bẩm: "Nếu ta nhớ không lầm, nhà bọn họ còn có một lão đại?"

Tạ Hồng: "Đúng vậy, Trương đại thiếu Trương Trường Tri."

Dung Chiêu nở nụ cười.

Áp lực và không vui do Ngũ hoàng tử mang đến bởi vì tâm tình lúc này mà hòa hoãn không ít.

Tạ Hồng: "..."

Lão theo bản năng sờ sờ gáy, chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy phía sau lành lạnh.

Trương phủ.

Trương Trường Tri hắt xì một cái thật to, hoàn toàn mất đi lễ nghĩa.

Cũng may lúc này chỉ có một mình hắn, ngoại trừ hạ nhân ra không ai chú ý tới.

Hắn đứng lên, ho nhẹ một tiếng: "Lão Nhị và lão Tam sao còn chưa về? Ta ra ngoài xem."

Nói xong sải bước đi ra ngoài.

Chẳng biết tại sao hắn vừa rồi có cảm giác bị ai đó nhắm vào, cực kỳ cổ quái.

Trương Nhị và Trương Tam ôm hy vọng cùng chờ mong,"tay trong tay" hào hứng về nhà xoay sở tiền bạc. Vừa về đến nhà liền thấy Trương Trường Tri đứng trong sân.

Bước chân hai người dừng lại.

Trương Trường Hành theo bản năng rụt cổ, hết sức chột dạ. này mới trở về? Sao rồi?"

Hắn lớn tuổi hơn hai người không ít, lại từ trước đến nay học theo Trương thừa tướng, cho nên thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc, dáng vẻ cực kỳ bảo thủ.

Trương Trường Ngôn không nghĩ tới đại ca hắn cũng biết việc này, nhất thời đau đầu, theo bản năng nhìn về phía nhị ca.

Trương Trường Hành nhanh chóng giữ chặt Trương Trường Ngôn, nhét hắn ở sau lưng, lúc này mới lộ ra nụ cười: "Giải quyết xong rồi, lão Tam không nghe lời, hợp tác với Dung Chiêu làm ăn gì đó, cũng may đệ đòi lại được tiền, cùng Dung Chiêu nhất đao lưỡng đoạn!"

Bình luận

Truyện đang đọc