Mọi người: "..." Thật có đạo lý.
Nhất là sau khi một đĩa gọi là "bánh trứng" trống không, những người trẻ tuổi khác nhao nhao gia nhập hoạt động "cướp thức ăn", một ít võ tướng cũng đi cướp.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Trương thừa tướng trước mặt chỉ có một ít đồ ăn: "..."
Cũng có người cướp quá nhiều.
"Huynh, mau đi cướp hết bánh ngọt lại đây!"
Anh trai hắn chần chờ: "Cướp nhiều như vậy, nếu lát nữa ăn không hết..."
Đệ đệ: "Ăn không hết thì bỏ..."
Thanh âm im bặt, bởi vì cách đó không xa, đôi mắt Du thân vương gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Không xong!
Đã quên cổ đông của Phúc Lộc Hiên là tứ đại thân vương, không thể đắc tội.
Xem ra về sau rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên cũng không thể lăng phí.
Dung Chiêu không gia nhập, cô ngồi đối diện Dung Vĩ, các nữ quyến đều ở nhã gian lầu ba, cho nên nơi này chỉ có Dung Vĩ và cô.
Dung Vĩ ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, thanh âm mơ hồ: "Món ngon nhiều như vậy, tại sao con không dùng để hiếu kính lão tử?"
Dung Chiêu phe phẩy quạt, thanh âm bình tĩnh: "Đầu bếp An Khánh Vương phủ đã được huấn luyện đặc biệt, cái gì cũng biết, phụ thân nếu muốn ăn thì tự mình phân phó đi."
Dung Vĩ hừ hai tiếng.
Sau một lúc lâu, ông mới nói một câu: "Phúc Lộc Hiên của con quả thật làm rất tốt."
Nhìn ánh mắt của những người đó liền biết bọn họ rất thích nơi này, tuyệt đối sẽ không chỉ tới một lần, lại ngẫm lại hai lượng bạc lầu một...
Phúc Lộc Hiên chỉ sợ là danh lợi song thu.
Một tửu lâu quả nhiên vẫn có thể phát triển đa dạng, quả nhiên vẫn có thể xuất kỳ bất ý dùng tửu lâu nhanh nổi tiếng. Dung Chiêu chỉ cười cười không nói gì.
Lúc này, mấy người Vinh thân vương vẫy tay, Dung Chiêu bưng một ly rượu đi tới.
Dung Vĩ tiếp tục vừa ăn vừa vểnh tai, mơ hồ có thể nghe được ngữ khí kích động của tứ đại thân vương.
"Hiền chất, Phúc Lộc Hiên quả thật làm rất khá!"
"Đáng lẽ ngươi nên nói với chúng ta sớm, làm chúng ta lo lắng một cách vô ích."
"Hiền chất, ngươi quả nhiên là có đại tài!"...
Dung Vĩ bĩu môi.
Lúc trước ánh mắt còn oán hận không thể cắn c.h.ế.t Dung Chiêu.
Lúc này lại gọi "hiển chất" rất thân thiết...
Ông thì thào một câu: "Đứa con gái bất hiếu này quả thật có chút bản lĩnh.”...
Bởi vì mọi người bắt đầu cướp thức ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-123.html.]
Dẫn đến người phía sau nhận được tin tức mới chạy tới, chỉ có thể nhìn thấy hộp gốm và bát đĩa trống không, chỉ còn lại một ít bánh ngọt cùng với bánh bao, sủi cảo, mì.
Phóng mắt nhìn xem, nhiều đĩa như vậy, nếu lắp đầy toàn bộ, có thể tùy ý lấy ăn, vậy thì phong phú phải biết?
"Sớm biết vậy còn không bằng không đến!"
Đến đây chỉ càng thêm thèm thuồng!
Tới mức nhớ mãi không quên.
Người không kịp phản ứng còn đang tiêu thực, người kịp phản ứng đã đi đặt bàn.
Tuy nhiên...
"Ngày mai không có chỗ?"
"Cái gì? Ngày mốt cũng không cớ?!"
"Ngày sau cũng không có?! Là ai xuống tay nhanh như vậy hả!!"
"Thế còn ngày thứ tám?"
Thu ngân mỉm cười, hết sức lễ phép nói: "Khách nhân thật ngại quá, ngày thứ tám phải đợi ngày mai mới có thể đặt chỗ."
"Ta muốn đặt lầu ba!" ".. Lầu bốn?"
"Khách nhân, vị trí lầu bốn cũng đã đầy rồi."
Mấy người đó xuống tay nhanh như vậy sao?!
Có mấy quan viên tương đối trọng mặt mũi, ngay từ đầu còn ngại tranh giành với người khác, cuối cùng chỉ có thể ăn mì và mấy món chính không giới hạn.
Nhưng không thể không nói, Phúc Lộc Hiên quả thật có tư cách kiếm tiền, nơi này ngay cả bánh bao và sủi cảo cũng rất đặc sắc, còn có hoành thánh, mì tương đen chưa từng thấy qua, tất cả đều là tư vị tuyệt vời khiến người ta nhỏ dãi.
Không được, không thể nghĩ nữa, đã hoàn toàn không ăn nổi nữa rồi!
Trương thừa tướng ăn rất no.
Lão ngại đi cướp thức ăn, nhưng không chịu nổi mấy cái đĩa lớn trước mặt con trai thứ ba Trương Trường Ngôn.
Lão cha muốn ăn, như thế nào, Trương Tam ngươi có ý kiến sao?
Có ý kiến cũng phải nhịn!
Trước mặt nhi tử cái gì cũng có, Trương thừa tướng ăn đến mỹ mãn, lão ngẩng đầu nhìn về phía "đồng sự" của mình... Binh bộ thị lang.
Người này hôm nay có việc, ngay từ đầu cũng không đến, là về sau nhận được tin tức mới vội vàng chạy tới.
Khi hắn đến, gần như tất cả các đĩa đều trống rỗng.
Nhưng Trương thừa tướng lúc này nhìn sang, người này rõ ràng đã ăn ba bát mì, hai bát hoành thánh, một đĩa sủi cảo, đang chuẩn bị làm đĩa sủi cảo thứ hai.
Nhi tử của hắn ở bên cạnh nhiệt tình khuyên nhủ: "Cha, ăn nhiều lắm rồi, ăn nữa sẽ không thoải mái..."
Binh bộ thị lang lấy tay áo che miệng, ợ một cái, sau đó vẻ mặt thỏa mãn: "Không ăn mới không thoải mái, đồ ăn ở Phúc Lộc Hiên thật sự rất ngon, có chút khác biệt với yến tiệc ở Phúc Lộc Trang, thật sự là bên nào cũng làm cho ta yêu thích."
Lễ bộ thị lang không ngừng xoa bụng: "Ngươi là không ăn được món ngon khác, rất nhiều rượu cùng thức ăn, bánh ngọt đều làm cho người ta phải vỗ bàn tán dương."
Hắn kỳ thật không quá muốn ngồi bên cạnh Binh bộ thị lang, người động rất ngang ngạnh thô lỗ. Nhưng... bây giờ hắn ăn quá no, không thể đứng lên.