MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Vĩnh Minh Đế nghe vậy, bất mãn ngược lại tiêu tán một chút.

Hắn hỏi: "Thần bí vậy sao, thật sự sẽ làm trẫm hài lòng?"

Dung Chiêu tuy rằng hành sự ngang ngạnh, nhưng cho tới bây giờ cũng không nói dối, có thể làm được chuyện người thường không làm được.

Chỉ cần không phải mưu đồ gây rối, chỉ cần không phải liên quan đến tranh giành đoạt đích, Dung Chiêu nhát gan và sợ phiền phức, Vĩnh Minh Đế cũng chỉ là mặt ngoài tức giận.

Ở trong lòng hắn, hắn cũng không muốn Dung Chiêu tham dự vào việc này.

Dung Chiêu nói chắc chắn: "Nhất định!"

Vĩnh Minh Đế khoát tay,"Vậy ngươi đi đi, đến lúc đó nếu trẫm bất mãn, nhất định không tha cho ngươi."

Dung Chiêu cười hì hì lủi mất.

Vĩnh Minh Đế lắc đầu, lần nữa cúi xuống nhìn tấu chương, mặt mày thoáng ảo não, biểu cảm khó chịu.

Những người này thật sự rất mong hắn chết.......

Có sự đồng ý của Hoàng thượng.

Dung Chiêu thuận lợi trốn trước một thời gian.

Cô thật sự không nói dối, cô ở ngoài thành mở một thôn trang, mang theo một đám người, mỗi ngày đều ở bên trong hì hục làm gì đó, một lần ở là cả ngày.

Cả ngày bận rộn tới lui

Cô cũng không phải hoàn toàn mặc kệ chính sự, nếu cô dám mặc kệ Hộ bộ, Từ thượng thư phải tìm cô khóc đến chết.

Cũng bởi vậy, nếu Hộ bộ và ngân hàng có việc, cô sẽ ưu tiên xử lý trước, sau đó lại đi thôn trang ngoài thành.

Nếu như đi thôn trang trước, người của Hộ bộ và ngân hàng cũng có thể tìm được cô ở thôn trang.

Một ngày nọ, Hộ bộ đột nhiên có chuyện.

"Dung đại nhân đâu?"

"Ở thôn trang."

Một hôm, ngân hàng đột nhiên có chuyện. "Dung thế tử đâu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-669.html.]

"Ở thôn trang."

Một ngày nọ, bên mậu dịch có chuyện.

"Sao không tìm thấy Dung thế tử?"

"Còn ở thôn trang."

Tóm lại, cả tháng năm, muốn tìm Dung Chiêu phải đi thôn trang.

Tháng 5 là ngày ngân hàng khai trương một năm, cũng là ngày quốc trái bắt đầu trả nợ.

Việc này cũng không khó, không nói đến thị trường giao dịch bên kia mỗi ngày đều có người đầu tư vào hải mậu.

Đám thương nhân và thế gia kia cũng đã bắt đầu chuẩn bị tiền thuê thuyền, bỏ vào ngân hàng một số lượng lớn bạc, số tiền này đều có thể dùng để trả nợ quốc trái.

Dân chúng đúng hạn lĩnh tiền, ai nấy vui sướng hân hoan.

"Tiền mua quốc trái năm ngoái đều lấy được cả vốn lẫn lãi rồi!"

"Tiền này để ở nhà cũng là để, không nghĩ tới mua một năm quốc trái, vậy mà còn có thể tăng lên rất nhiều, đủ cho nhà chúng ta mua vài bộ quần áo, ăn uống một thời gian."

"Đáng tiếc, lúc trước ta không yên tâm nên không mua nhiều, cũng không dám mua ba năm, bây giờ không còn quốc trái và quản lý tài chính để mua nữa rồi."

"Ai bảo ngươi không tin Dung thế tử? Dung thế tử khi nào hại chúng ta?"...

Lấy được tiền, dân chúng cao hứng, hiện giờ công việc dễ tìm, kiếm tiền để trong ngân hàng, tiền cũng có thể sinh tiền, cuộc sống không thể tốt hơn.

Cũng bởi vậy, cho dù trong triều các quan viên thần hồn nát thần tính, dân chúng cũng chỉ xem náo nhiệt, không ảnh hưởng đến cuộc sống.

Về phần các thế gia và thương nhân.

Những người sốt ruột đã chuẩn bị đội tàu hải mậu đi Giao Châu, chuẩn bị thuê thuyền ra biển, bọn họ xuất phát ở kinh thành, không tiện mang theo tiền trên người, đều là đem tiền gửi ở ngân hàng.

Thuê tàu hải mậu, chuẩn bị hàng, thuê người... đều không phải là chỉ tiêu lớn. Khoản lớn nhất ngược lại là phí thế chấp tàu biển, số tiền này phải thế chấp ở ngân hàng mới có thể thuê tàu.

Thế chấp ở đâu, cũng chỉ có thể giải thế chấp ở đó.

Cho nên rất nhiều người đều gửi tiền ở kinh thành, cầm phiếu gửi đi Giao Châu trực tiếp thuê thuyền và nộp phí thế chấp.

Đây là một khoản tiền lớn, các thương nhân không muốn tự gánh chịu rủi ro, đều kéo theo rất nhiều nhà cùng nhau "góp vốn", tiền kiếm được cùng nhau chia, rủi ro cũng cùng nhau gánh vác.

Có người tín nhiệm cùng hợp tác, ngược lại cũng không lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc