MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Phía sau, Trương Trường Hành cùng Quan Mộng Sinh liếc nhau, vô cùng hâm mộ.

Bọn họ cũng muốn trốn...

Đáng tiếc, bọn họ không có bản lĩnh và địa vị như Dung Chiêu.

Cẩn vương phủ.

Bùi Hoài Bi tự mình đánh cờ, giọng nói thản nhiên: "Đi rồi?"

Thang tiên sinh gật đầu: "Đi rồi."

Dừng một chút, hắn vẫn không nhịn được hỏi: "Điện hạ, chúng ta tại sao phải giúp Bùi Thừa Quyết, hắn là người của Nhị hoàng tử..."

Lộc vương lòng dạ ác độc, nhiều lần ra tay với Cẩn vương, người của Lộc vương c.h.ế.t đi, bọn họ phải thờ ơ lạnh nhạt mới đúng.

"Bùi Thừa Quyết rất có bản lĩnh." Cẩn vương tiếp tục đánh cờ, đầu cũng không ngẩng lên"Nếu hắn c.h.ế.t có chút đáng tiếc, để hắn ở Giao Châu, ngày sau nếu có cơ hội, chưa chắc không thể để cho hắn trở về tiếp tục vì nước hiệu lực."

Cẩn vương không biết nghĩ đến cái gì, ngón tay dừng một chút, sau đó tiếp tục đánh cờ.

Thang tiên sinh nghe vậy lập tức giơ tay hành lễ, cung kính cáo lui.

So với một vị chủ tử tàn nhẫn, vẫn là Cẩn vương vừa có thủ đoạn lại có một phần khoan dung, thích hợp leo lên vị trí kia hơn....

Dung Chiêu muốn làm ăn, ngay từ đầu Vĩnh Minh Đế không đồng ý.

Hiện nay còn có việc làm ăn nào sánh được với ngân hàng và thương mại biển?

Huống hồ, cô là Hộ bộ thị lang tam phẩm, không vào triều sao được?

Vĩnh Minh Đế không đồng ý.

Nhưng thế cục triều đình ngày càng hỗn loạn, trước kia Dung Chiêu đều là giả chết, ai lôi kéo cô đều không phản ứng, mấy ngày gần đây cô bắt đầu đáp trả lại những người này...

"Dung đại nhân, ngươi cảm thấy lời ta nói có lý không? Đằng sau chuyện Bùi Thừa Quyết nhất định còn có người khác, nên tiếp tục điều tra, Lộc vương tuy nói không có khả năng thông địch, nhưng khó tránh khỏi thủ hạ có dị tâm, Lộc vương không phát giác..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-668.html.]

Dung Chiêu vẻ mặt trầm tư, sau đó mở miệng: "Ngươi nói rất có đạo lý, đúng lúc Lộc vương bị phạt đóng cửa suy nghĩ, hay là bắt người bên cạnh hắn lại thẩm vấn?"

"Dung đại nhân, ngươi cảm thấy lời ta nói có lý không? Bùi Thừa Quyết thủy chung không nhận tội, việc hắn tiết lộ thuốc nổ tự nhiên là thật, nhưng chưa chắc là tiết lộ cho người Bắc Yến, có lẽ có người muốn mượn hắn giá họa Lộc vương..."

Dung Chiêu nghiêng đầu: "Ngươi nói rất có đạo lý, chân tướng là Quan đại nhân và Cẩn vương điều tra ra, là bọn họ giá họa Lộc vương?"

"Dung đại nhân, ngươi thấy chuyện Chu Ngự Sử buộc tội Lưu gia thế nào?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Ta cảm thấy đầu Chu Ngự Sử có vấn đề, hắn buộc tội Lưu gia, chứng cứ quá giả, giống như là giả mạo."

"Bọn họ oan uổng thần! Dung đại nhân, ngài tin tưởng hạ quan không?"

Dung Chiêu thẳng thắn: "Không tin."

Dung Chiêu chủ động tiếp lời người nào, người đó câm mồm ngay tại chỗ.

Công kích không phân biệt.

Câu trước bác bỏ kẻ tấn công, câu sau bác bỏ kẻ bị tấn công.

Ai cũng không đoán được câu tiếp theo của cô là gì.

Dù sao chính là, ai hỏi người đó nghẹt thở.

Chưa đầy ba ngày.

Vĩnh Minh Đế gọi cô đến ngự thư phòng, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ngươi muốn trốn như vậy sao?"

Dung Chiêu rụt cổ, ra vẻ nhát gan,"Thần sợ, hơn nữa thần thích làm ăn, gần đây có một ý tưởng mới mẻ, thần muốn trở về thí nghiệm."

Vĩnh Minh Đế lắc đầu, có chút không vui: "Lúc ngươi phản bác bá quan sao không thấy ngươi sợ."

"Thần sợ thật mà." Dung Chiêu thẳng thắn thành khẩn, mắt phượng vô tội "Mới ba ngày đã có bốn quan viên vào ngục, thần lá gan nhỏ, thật sự rất sơ hãi" Vĩnh Minh Đế nhìn cô, lập tức thở dài, khoát tay: "Cho ngươi nghỉ một thời gian, nhưng ngươi vẫn phải tiếp tục đi Hộ bộ, nếu ngân hàng và hải mậu xảy ra chuyện, trẫm không tha cho ngươi!"

Ánh mắt Dung Chiêu sáng lên,"Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định sẽ tận chức, làm tốt mọi thứt"

Cô nhích đầu lại gần, cười lấy lòng,"Hoàng thượng, mối làm ăn mới này của thần có tác dụng lớn, thần tiết lộ trước một câu, chắc chắn sẽ làm Hoàng thượng hài lòng."

Bình luận

Truyện đang đọc