Khi Dung Chiêu nói tới chuỗi Phúc Lộc Trang, Trương Trường Tri không thể cự tuyệt được nữa.
Lúc trước hắn cảm thấy Phúc Lộc Trang không bằng Phúc Lộc Hiên, chính là thua ở chỗ không mở thành chuỗi, nhưng hôm nay Phúc Lộc Trang cũng có chuỗi, có tấm gương thành công của Phúc Lộc Hiên, Phúc Lộc Trang làm sao có thể thất bại?
Lúc trước tứ đại thân vương tổng cộng bỏ vốn mười sáu vạn lượng, mỗi người chỉ chiếm không đến hai mươi cổ phần Phúc Lộc Hiên, nhưng bọn họ có thể chiếm bốn mươi phần trăm!
Loại chuyện tốt này làm sao có thể cự tuyệt?
Dung Chiêu còn bảo bọn họ đừng để tứ đại thân vương biết, Trương Trường Tri lại càng cảm thấy chiếm được tiện nghi.
Phúc Lộc Hiên ở phía trước mở đường, còn có tòa soạn báo đang bành trướng phụ trợ, chuỗi Phúc Lộc Trang của bọn họ quả thật đúng như lời Dung Chiêu nói, cơ hồ không có khả năng thất bại.
Dung Chiêu còn nói, hiện giờ bọn họ có tòa soạn báo, vả lại nội dung trên báo nhận được sự chú ý của toàn bộ Đại Nhạn.
Đến lúc đó chỉ cần ở trên báo nói một tiếng về chi nhánh Phúc Lộc Trang, nhất định có thể nổi danh toàn kinh thành, rất nhanh trải khắp triều Đại Nhạn.
Đối với năng lực thương mại của Dung Chiêu, Trương Trường Tri không chút hoài nghi.
Nghe vậy, Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn dìu nhau mới miễn cưỡng đứng vững, chỉ cảm thấy như bị sét đánh, cả người đều không khỏe.
Trương Nhị sụp đổ: "Tiền a, tiền của chúng ta al!"
Trương Tam xù lông: "Đại ca, tại sao huynh còn đầu tư Phúc Lộc Trang? Bọn đệ đã đầu tư rồi mà!"
Bọn họ đã đầu tư qua, vì sao đại ca không yêu tiền, trước nay luôn thông minh của bọn họ còn đầu tư?
Tiền a.
Bọn họ vốn có thể thoát nghèo sống những ngày tháng tốt lành.
Tâm trạng hai người sụp đổ.
Trương Trường Tri lúc này không hiểu: "không phải là ngân lượng thôi sao? Tại sao hai đứa lại phản ứng như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-368.html.]
Tiền tài có tốt bằng tương lai của Trương gia không?
Có thể mang lại sức ảnh hưởng tốt không?
Chỉ là một chút ngân lượng thôi mà.
Trương Nhị và Trương Tam liếc nhau, không còn gì để nói.
Đó là tiền hoa hồng mà bọn họ tâm tâm niệm niệm, trông mong suốt một tháng trời, đại ca thế mà trực tiếp tiêu hết của bọn họ, tiền cầm đến tay, bọn họ lại chỉ có thể giương mắt ếch ra nhìn.
Hai người mệt mỏi, không muốn nói chuyện.
Trương Trường Tri lại nghĩ đến "mưu tính sâu xa" của hai đệ đệ, lại cảm thán: "Hai đứa thật sự trưởng thành rồi, hợp tác với Dung Chiêu là lựa chọn chính xác nhất của hai đứa."
Trương Trường Ngôn: "..." Thật sự mà nói thì không cảm thấy có gì chính xác, hơn nữa còn có chút hối hận.
Rõ ràng bọn họ cảm thấy chính xác, rõ ràng bọn họ có thể nhìn ra mình có lợi, rõ ràng có được rất nhiều...
Nhưng tại sao lại nghèo như vậy!
Trương Trường Hành hít sâu một hơi, hỏi Trương Trường Tri: "Đại ca rõ ràng không yêu tiền, tại sao lại bị hắn thuyết phục?"
Trương Trường Tri trách cứ nhìn hai đệ đệ: "Đừng giả bộ, ta đã biết cả rồi, hai đệ là vì tìm đường lui cho Trương gia cho nên mới cùng Dung Chiêu hợp tác, hôm nay ta đã hiểu, tự nhiên cũng nguyện ý cùng hai đệ kề vai chiến đấu."
Kề vai chiến đấu?
Trương Trường Ngôn, Trương Trường Hành: "... Cho nên từ nay về sau, ba anh em Trương gia bọn họ phải cùng nhau tính toán chỉ li, ngày nào cũng ăn mì hay sao?
Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn liếc nhau, đồng loạt thở dài.
Trương Trường Hành an ủi: "Lão Tam, không sao đâu, tháng sau chia hoa hồng là được rồi."
Cùng lắm thì nhịn thêm một tháng nữa vậy, dù sao bọn họ mỗi tháng đều có tiền hoa hồng, tháng sau cẩn thận một chút, đừng nghĩ tới việc ăn cơm của Dung Chiêu, cầm tiền liền nhanh chóng chạy trốn.
Trương Trường Ngôn gật gật đầu, miễn cưỡng giữ vững tinh thần. không biết, không cần bị đánh gãy chân, coi như là một an ủi. Trương Trường Tri: "Chia hoa hồng? À, chúng ta sẽ không chia hoa hồng trong một thời gian dài."