Trần Ngự Sử nghiêm mặt, cao giọng nói: "Nhưng chung quy vẫn là bổ nhiệm nữ tử, ảnh hưởng thuần phong mỹ tục!"
Dung Chiêu ánh mắt sắc bén, gắt gao nhìn hắn: "Cho nên ta phải nói cho bọn họ rằng, các ngươi lợi hại hơn, nhưng đám nam nhân vô dụng kia tuy rằng tài hoa không bằng các ngươi, nhưng bởi vì là nam nhân, ta phải chọn bọn hắn?"
Lời này vừa nói ra, làm cho người ta á khẩu không trả lời được.
Tươi cười của Dung Chiêu càng thêm trào phúng: "Ta là người phụ trách tòa soạn báo, ta muốn chọn biên tập thích hợp cho tòa soạn, bọn họ thích hợp ta liền chọn bọn họ, có gì không được? Chẳng lẽ phải từ bỏ những người thích hợp, chọn những nam tử không thích hợp kia? Tòa soạn báo dù sao cũng là việc kinh doanh, làm ăn thua lỗ ai bù cho ta?"
Cô nâng cằm nhìn Trần đại nhân, như cười như không: "Nếu Trần đại nhân thật sự không hài lòng, bằng không hôm nay ta liền bảo bọn họ về nhà, không cho làm biên tập nữa, đi tuyển những nam tử không bằng bọn họ, đến lúc đó nếu phải bù lỗ, Trần đại nhân hỗ trợ ta nhé?"
Trần đại nhân: "..."
Tòa soạn báo xét đến cùng là việc làm ăn của Dung Chiêu, hắn chọn người cho việc làm ăn của mình, vì sao bọn họ lại can thiệp?
Bọn họ có thể chịu trách nhiệm về lợi nhuận và tổn thất của hắn không?
Không thể.
Trần đại nhân nghẹn họng.
Sau nửa ngày, hắn giận đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Để cho nữ tử quyết định nội dung nhật báo, để cho nữ tử xét duyệt văn chương của văn nhân, chung quy không ổn..."
Dung Chiêu buông tay: "Nội dung nhật báo là ta và tất cả biên tập quyết định, không phải của chỉ riêng những nữ tử đó, Trần đại nhân chớ hồ ngôn loạn ngữ. Về phần văn nhân gửi bản thảo... Nếu bọn họ bất mãn, bọn họ có thể không gửi mà."
Đối phó Trần đại nhân, dù sao cô cũng chỉ một câu... Nhật báo của ta ta quyết định.
Trần đại nhân tức đến nghiến răng.
Trương thừa tướng nhìn cô: "Thiên hạ nam nhỉ ưu tú rất nhiều, những Lão lắc lắc đáp án trên tay, thản nhiên nói: "Ngươi tuyển nữ tử không phải là vì bắt buộc, mà là lựa chọn của ngươi. Dung thế tử, cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng sẽ tổn hại thể diện, làm cho người ta cho rằng Đại Nhạn ta đã không còn nam nhi để dùng."
So với Trần Ngự Sử, Trương thừa tướng sắc bén hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-333.html.]
Lão cũng tìm ra được mấu chốt.
Trong số những người khảo hạch, nam tử không bằng nữ tử, vậy thì đi tìm tiếp, tòa soạn báo lớn như vậy còn có thể tuyển không được người?
Rõ ràng là Dung Chiêu nguyện ý dùng nữ tử.
Trương thừa tướng lại kích phát mâu thuẫn, ánh mắt nhìn Dung Chiêu lạnh lùng mà sắc bén.
Dung Chiêu nhìn lại lão.
Phía trên, Vĩnh Minh Đế rốt cục mở miệng: "Dung Chiêu, Trương ái khanh nói rất đúng, ngươi thật sự là do không tìm được người thích hợp mới bị ép dùng nữ tử sao?"
Quả nhiên, thái độ của Vĩnh Minh Đế không rõ.
Hắn tựa hồ cũng không phải rất muốn nhìn thấy ba vị hoàng tử hợp tác làm tòa soạn báo.
Dung Chiêu không bất ngờ chút nào, cô trả lời: "Khởi bẩm Hoàng thượng, ngay từ đầu đúng là do những nữ tử này thích hợp, sau đó nhật báo bán ra, tự nhiên có rất nhiều người có tài chú ý tới tòa soạn báo, ta vốn có thể đổi bọn họ tuyển người mới, nhưng tư tâm vẫn quyết định giữ bọn họ lại."
Khóe miệng Trương thừa tướng giương lên, Vĩnh Minh Đế nhìn Dung Chiêu, nhíu mày.
Hắn thừa nhận!
Hắn cố tình giữ lại nữ biên tập viên.
Dung Chiêu ngượng ngùng cười nói: "Thật ra lúc đó sau khi xem bài thi, ta cũng từng nghĩ, mình thật sự phải dùng nữ tử sao? Đáp án là dùng. Tâm tư của nữ tử tinh tế hơn, có thể làm báo tốt hơn, hai kỳ vừa qua có thể nói rõ..."
"Nhưng dùng nữ tử không ổn..." Có Ngự Sử nói.
Dung Chiêu cười lạnh trong lòng.
Bọn họ nói tới nói lui, chính là ảnh hưởng không tốt, không ổn, làm ảnh hưởng mặt mũi, căn bản cũng không có lý do chính đáng nào về việc không thể dùng nữ tử. Nhưng cũng chính vì thế đạo hiện tại, sợ ảnh hưởng không tốt, sợ làm mất thể diện, chính là lý do đem nữ tử nhốt ở trong nhà.