MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

"Dung Chiêu đương nhiên lớn tiếng phản bác cho trắc phi." Dừng một chút, Dung Chiêu thở dài: "Nhưng có những lời nghị luận ta không nghe được, thật sự không thể nào biện giải."

Bạch thị: "..."

Bạch thị giận đến mức hai má đỏ bừng, trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi, lông trên người đều dựng thẳng lên, thở hổn hển: "Vậy phải làm sao?"

Nhưng...

Phải giải thích với ai và giải thích như thế nào?

Bạch thị bắt lấy Dung Chiêu, vội vàng nói: "Lúc trước là thế tử nhờ ta giúp ngài chép tờ rơi, ngài phải nghĩ biện pháp giúp ta giải thích, Bạch gia chúng ta thi thư gia truyền, ta cũng là tài nữ vang danh, làm sao có thể bị người ta hiểu lầm được?"

Đây là vấn đề gia truyền.

Dung Chiêu lộ vẻ rối rắm.

Bạch thị ép sát cô: "Thế tử, ngài phải nghĩ biện pháp."

Dung Chiêu như nghĩ đến gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Vừa vặn ta có một vụ làm ăn mới muốn lôi kéo ba vị hoàng tử cùng hợp tác, đúng lúc có thể chứng minh tài năng văn chương của trắc phi."

Trong đầu Bạch thị đột nhiên hiện lên một tia sáng, không hiểu vì sao ký ức thống khổ trước khi Phúc Lộc Hiên khai trương, bà bị nhốt trong viện điên cuồng chép tờ rơi lại xuất hiện...

Bà lui về phía sau một bước, ánh mắt hồ nghỉ: "Thế tử, chẳng lẽ ngài lại muốn lừa ta làm việc?"

Dung Chiêu nhíu mày, thở dài: "Ai, ta vừa mới bị người ta ám sát, lại đắc tội ba vị hoàng tử, An Khánh Vương phủ đang trong thời điểm bấp bênh, việc ta và ba vị hoàng tử hợp tác có liên quan đến tương lai của An Khánh Vương phủ. Trắc phi giúp đỡ phát huy tài năng văn chương, vừa có thể giải nguy cho An Khánh Vương phủ ta, đây là đại công. Lại có thể chứng minh bút mực của mình cho người đời, chuyện tốt như thế sao có thể lừa gạt trắc phi?"

Cô lắc đầu, ánh mắt thất vọng nhìn Bạch thị: "Thôi, trắc phi hiểu lầm ý tốt của ta thì thôi, ta đi tìm những người khác vậy..."

Cô xoay người, bóng lưng lộ ra sự thất vọng. Bạch thị nhiệt tình bắt lấy cô, vội vàng nói: "Không phải, ta sao lại hiểu lầm thế tử? Vừa có thể giúp An Khánh Vương phủ, lại có thể giúp ta rửa sạch hiểu lầm, sao lại không muốn? Cụ thể muốn ta làm cái gì, thế tử cứ nói."

Dung Chiêu lập tức xoay người, tươi cười sáng lạn: "Chuyện này có chút phức tạp, đi đến thư phòng ta sẽ nói rõ cho trắc phi."

Nói xong, cô phất tay với Dung Vĩ và Lâm thị: "Phụ thân, mẫu thân, con và trắc phi đi thư phòng trước, nửa đêm nhớ đưa đồ ăn khuya cho con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-271.html.]

Hai người kinh ngạc gật đầu.

Bạch thị: "2722"

Khoan đã? Nửa đêm đưa đồ ăn khuya?

Tại sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?

Dung Chiêu: "Trắc phi, ta cảm thấy để chứng minh bút mực của ngươi, ngươi nên..."

Lời của cô lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của Bạch thị, tinh thần Bạch thị trong nháy mắt đặt ở việc làm sao có thể chứng minh bản thân, bà đi theo Dung Chiêu, bước chân vội vàng đi tới thư phòng.

Dung Vĩ và Lâm thị liếc nhau.

Lâm thị thì thào: "A Chiêu lại làm gì vậy?"

Dung Vĩ hừ lạnh một tiếng: "Còn có thể làm gì? Lại lừa trắc phi làm việc cho nó chứ gì."

Lâm thị: "..."

Từ sau lần trước trắc phi bị Dung Chiêu lừa, Lâm thị bèn nhìn trắc phi rất thuận mắt, hiện tại xem ra chỉ sợ lại có một thời gian không thấy Bạch thị xuất hiện rồi.

Lâm thị cao hứng đứng lên: "Vậy thiếp đi phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn khuya."

Đêm đó, đèn trong thư phòng sáng nguyên một đêm.

Nửa đêm Dung Chiêu đã đi ngủ, Bạch thị còn đang múa bút thành văn, nôn nóng muốn chứng minh bản thân.

Trời đã sáng, gà đã tỉnh, trắc phi còn chưa ngủ....

Sáng hôm sau.

Dung Chiêu nhận được một đống thiếp mời, cô cầm bút lần lượt trả lời.

Những thiệp mời này đều là "thứ an ủi" đến từ tứ đại thân vương  huynh đệ Trương gia, Bùi Quan Sơn, Bùi Thừa Quyết, cùng với các cổ đông khác trong Đoàn Đoàn. Thậm chí còn có một phong thư đến từ Lưu Uyển Quân.

Bình luận

Truyện đang đọc