MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Nếu không cũng sẽ không chỉ phái một thái giám đến.

Vì vậy trước khi trời sáng, cô sẽ không đi đâu cả.

Dung Vĩ nhìn cô, hít một hơi khí lạnh, lập tức lắc đầu.

Đây quả nhiên là phong cách của cô, to gan lại ngang ngạnh.

Đang lúc hai người muốn rời đi, lại có người gõ cửa.

Dung Vĩ ngẩn ra, lẩm bẩm: "Còn chưa từ bỏ?"

Ngoài cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Dung thái phó, ta là người hầu của Trương gia, Ngọc Trúc."

Dung Chiêu lập tức nhíu mày, giơ tay: "Mở cửa."

Cửa mở ra.

Ngọc Trúc cùng thân tín của Trương thừa tướng mang theo mấy người hầu, nâng một người đứng ở cửa.

Cục diện thoạt nhìn có chút quỷ dị.

Ngọc Trúc vẻ mặt đau khổ: "Thừa tướng mấy ngày nay ở trong cung chưa trở về, đại công tử vừa rồi cũng vào cung, tam công tử nhất định muốn đi theo, đại công tử sợ hắn gây chuyện, đánh hắn hôn mê bảo chúng ta đưa đến phủ Thái phó..."

Dung Vĩ: "..."

Thân tín Thừa tướng tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Là đại công tử phân phó, cũng là lúc trước Thừa tướng dặn dò, nếu sự tình không thể khống chế liền đưa tam công tử đến An Khánh Vương phủ, cầu Dung thái phó bảo vệ hắn một mạng, đưa hắn ra biển."

Ngực Dung Chiêu trầm xuống.

Ngay sau đó, cô mím môi vẫy tay: "Đưa hắn vào đi."

Đám người Ngọc Trúc nhanh chóng tiến vào.

Thạch Đầu dẫn bọn họ đến khách viện, Dung Vĩ đi tới, thấp giọng nói: "Thừa tướng có ý gì?"

Dung Chiêu: "Có lẽ là để lại đường lui."

Trương thừa tướng đã từng ngóng trông nhi tử thành tài, hôm nay lại chỉ ngóng trông có thể giữ lại mạng...

An Khánh Vương phủ có thêm một người.

Nhưng Dung Chiêu và Dung Vĩ vẫn tiếp tục chờ tin tức bên ngoài, cùng với tin tức trong cung.

Lại qua nửa canh giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-715.html.]

Bên ngoài trời đã có ánh sáng, ngày xưa giờ này kinh thành đã ồn ào náo nhiệt, nhưng hôm nay an tĩnh kỳ cục, giống như toàn bộ kinh thành đều còn đang ngủ say.

Có người xông vào qua tiểu môn.

Dung Vĩ lập tức đứng lên: "Có tin tức gì không?!"

Người nọ hô hấp dồn dập, thanh âm đều đang run rẩy: "Thế tử, Vương gia, An vương hồi kinh mang theo một vạn binh, hùng dũng mở cửa thành, đi thằng vào trong thành!"

Dung Vĩ hít một hơi khí lạnh, thanh âm khàn khàn: "Tại sao bây giờ An vương đã trở lại? Ý chỉ của Hoàng thượng?!"

Không, không thể nhanh như vậy!

Hoàng thượng vừa mới gọi An vương vào kinh, hắn đã trở về, mà Tầm Châu đến kinh thành, nhanh nhất cũng phải sáu ngày!

Ít nhất sáu ngày trước, An vương đã xuất phát.

Dung Chiêu không nói gì.

Dung Vĩ nhìn cô, mới phát hiện trên mặt cô không có chút bất ngờ nào.

Dung Vĩ chỉ cảm thấy kinh hãi.

Lại là nửa canh giờ, cửa lớn An Khánh Vương phủ lại bị chặn.

Dung Vĩ chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.

Lần này, Dung Chiêu không cho Dung Vĩ đi ra ngoài, nói thằng: "Con đại khái biết là ai, phụ thân ở lại bên trong, Tạ thúc, trông chừng phụ thân, ta ra ngoài xem một chút."

Nói xong cô bước nhanh, áo xanh tung bay, đi thẳng về phía cửa lớn.

Cửa mở ra.

Bùi Khâm một thân khôi giáp, râu ria xềm xoàm đứng ở ngoài cửa.

Phía sau hắn còn có mấy chục người đều dắt ngựa, mặc khôi giáp, mang theo sát khí.

Biên cương phong sương hơn một năm, hắn cùng lúc trước quả thực như hai người khác nhau, lúc này nhìn thấy cô, Bùi Khâm lộ ra nụ cười: "A Chiêu, đã lâu không gặp."

Từ biệt một năm rưỡi, hai người đều thay đổi rất lớn. Trên mặt cô không có nụ cười, chỉ phức tạp nhìn hắn.

Bùi Khâm vẫn nhìn cô, như muốn ghi nhớ thật sâu.

Trước kia từng nghĩ tới dáng vẻ A Chiêu mặc hồng trang mấy lần, hắn biết sẽ rất đẹp, bây giờ vừa thấy, so với trong tưởng tượng của hắn còn đẹp hơn.

Không đơn thuần là xinh đẹp.

Bùi Khâm chớp mi, thu lại ướt át trong mắt, hắn hiện tại nhìn có chút tang thương, lại thêm ngày đêm lên đường, mặt thoạt nhìn có chút đen, càng lộ ra hàm răng trắng nhởn.

Bình luận

Truyện đang đọc