Chỉ cần khách nhân xuất tiền, lầu bốn cái gì cần có đều có.
Đây không thể nghỉ ngờ là lựa chọn tốt nhất để người có quyền thế gặp khách quan trọng.
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi nhanh đến cửa nhã gian.
Nhạc thân vương nhịn không được nói: "Nhã gian bên trong càng độc đáo sáng tạo, rất nhiều thiết kế tinh xảo, thế tử quả nhiên là hao tâm tổn trí, bản vương có dự cảm Phúc Lộc Hiên nhất định có thể truyền xướng ngàn năm!"
Hắn vừa mới xem qua nhã gian, quả thật cực kỳ kinh diễm, hắn cùng Ngũ hoàng tử đều tấm tắc lấy làm khen ngợi.
Tính ra Nhạc thân vương là thân vương đầu tiên lên lầu bốn, hắn có chút muốn biết phản ứng của ba lão gia hỏa kia, cùng với phản ứng của những người tuyên bố lầu bốn không đáng tiền...
Dung Chiêu cười gật đầu: "Cũng là công lao của các vương thúc, Phúc Lộc Hiên làm ăn thịnh vượng, các vương thúc cũng thu hoạch được nhiều."
Dung Chiêu chỉ cần nói nhiều lời khách sáo, những thân vương này cuối cùng sẽ tin.
Hơn nữa Phúc Lộc Hiên muốn khuếch trương, nhất thời không lấy được tiền, vậy dứt khoát dùng lời nói thiết lập mối quan hệ vững chắc giữa những thân vương này với Phúc Lộc Hiên.
Quả nhiên, Nhạc thân vương cười càng thêm rực rỡ, đắc ý.
Hai người đi tới cửa nhã gian, Nhạc thân vương chấn chỉnh nghiêm túc nhưng vẫn khó nén ý cười: "Ngũ hoàng tử là người dễ gần, hơn nữa còn chiêu hiền đãi sĩ, rất thưởng thức hiền chất, các ngươi tuổi tác tương đương, nghĩ đến hẳn là có thể trò chuyện không tệ."
Ngũ hoàng tử quả thật tuổi tác tương đương với Dung Chiêu, hắn năm nay mười chín tuổi, Tam hoàng tử đã hai mươi sáu, mà Nhị hoàng tử thì là tuổi nhi lập*, so sánh mà nói, Ngũ hoàng tử là "bạn cùng tuổi" của Dung Chiêu.
*Nhi lập: 30 tuổi.
Nhạc thân vương nói như vậy cũng là kéo gần quan hệ giữa Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử.
Dung Chiêu không đáp, chỉ cười gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-161.html.]
Cửa nhã gian mở rộng, hai vị thị vệ Phúc Lộc Hiên cùng với thủ hạ của Ngũ hoàng tử cúi đầu thối lui đến gian phòng nhỏ bên cạnh.
Nhạc thân vương vươn tay: "Hiền chất, mời."
Dung Chiêu ánh mắt thâm thúy, mỉm cười gật đầu: "Vương thúc, mời."
Hai người mới vừa bước vào cửa nhã gian đã nghe được một giọng nam thanh lãng vang lên: "Vương thúc, Dung thế tử, nơi này của các ngươi thật sự rất thú vị, cái này gọi là gì?"
Hai người nhìn về phía trong nhã gian, một nam tử mặc thường phục đang ngồi trên "trường kỷ" hình thù kỳ quái, ngữ khí mang theo tò mò, xoay tới xoay lui, tựa hồ cảm thấy rất mới lạ.
Nhạc thân vương không hiểu, chỉ có thể nhìn về phía Dung Chiêu.
Dung Chiêu cười nói: "Bẩm Ngũ hoàng tử, đây là sô pha."
Hai người đã tiến vào nhã gian, toàn cảnh trong nhã gian tự nhiên đập vào trong mắt.
Nhã gian của Đức Thuận Hiên cũng rất tốt, trong kinh có rất nhiều quán trà tửu lâu thiết kế nhã gian cho quý nhân đều rất đẹp, nhưng không có phong cách đặc biệt làm người ta khó quên như Phúc Lộc Hiên.
Nhã gian là một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách đặt bàn tròn lớn dùng để ăn cơm, bên cạnh bàn tròn lớn là "sô pha" phiên bản cổ đại, khách nhân có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Phòng ngủ được thiết kế chiếu tatami, dùng bình phong ngăn cách với phòng khách, dùng để uống trà, đỉnh đầu cũng phủ lưu ly giống hành lang bên ngoài, buổi tối có thể ngắm sao trời, cùng khách nhân vui vẻ trò chuyện, mà ban ngày có thể kéo dây thừng bên cạnh, che khuất lưu ly, không làm cho người trong phòng bị phơi nắng.
Lúc này cũng không che lại, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, làm cho căn phòng càng thêm sạch sẽ sáng ngời.
Bên cạnh còn có một cánh cửa đẩy, bên ngoài là một sân thượng lớn đặt "ghế xích đu", đi ra đó có thể trông về phía kinh thành, cũng có thể nhìn xuống đường phố.
Xung quanh trồng đầy hoa cỏ, có tường hoa tránh cho khách nhân rơi xuống.
Thật ra chính là thiết kế thịnh hành của thời hiện đại.
Nhưng ở thời đại này cũng rất mới lạ, Ngũ hoàng tử kiến thức rộng rãi vẻ mặt thích thú, càng đừng nói là những khách nhân khác.