Trương thừa tướng vô cùng hiểu tâm lý Dung Vĩ.
Con trai lão đang ở Minh Châu, lão có thể không hiểu sao?
Nhưng giờ này khắc này, ở trước mặt Vĩnh Minh Đế không thể thất thố, cũng không thể để cho hắn mất hứng.
Có thể một hơi giao ra binh quyền hai châu, cũng nói rõ Vĩnh Minh Đế lúc này không chút cố ky, đây không phải là quyết định mà một Hoàng đế thanh tỉnh có thể làm ra.
Nhưng bởi vì không tỉnh táo, không ai dám phản kháng.
Hai mắt Vĩnh Minh Đế đỏ ngầu, nắm tay Dung Chiêu dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch, gằn từng chữ: "Trẫm giao Minh Châu cho ngươi, nhất định phải trị thiên cứu người, khống chế dịch bệnh."
Dung Chiêu hít sâu một hơi, cung kính hành lễ, cao giọng đáp: "Thần lĩnh chỉ!"
Vẻ mặt của cô là thong dong cùng trấn định khiến người ta an tâm.
Đêm đó, toàn bộ triều đình Đại Nhạn trắng đêm không ngủ.
Cho Dung Chiêu quyền lực lớn như vậy, lại muốn cô ngày mai xuất phát, các quan viên cả đêm đều tất bật bận rộn.
Dung Vĩ ra khỏi tẩm điện liền nắm lấy cánh tay Dung Chiêu, giọng nói run rẩy: "A Chiêu..."
Ông đã hoảng loạn đến cực điểm, thậm chí không biết mở miệng như thế nào.
Ngoại trừ lũ lụt và dịch bệnh ở Minh Châu, còn có quyền lực và trách nhiệm lớn hơn nữa.
Nếu lũ lụt và dịch bệnh không khống chế được, Dung Chiêu sẽ phải chịu trách nhiệm, nếu xảy ra hỗn loạn, cô cũng phải chịu trách nhiệm, nếu Cẩn vương xảy ra chuyện, chỉ sợ cô còn phải chịu trách nhiệm.
Khâm sai này, nửa cái mạng đều bước vào Diêm La điện!
Dung Chiêu giơ tay vỗ vỗ ông, trấn an nói: Cha đừng lo lắng, tình huống Minh Châu thế nào còn không biết, chưa chắc đã tệ như chúng ta nghĩ, con không sao đâu."
Dung Vĩ còn muốn nói gì nữa.
"Dung thái phó!" Có người hô to, ngữ khí sốt ruột.
Dung Chiêu cười với Dung Vĩ, ngữ khí thả lỏng: "Phụ thân, hai năm nay có lần nào con không đi trên ranh giới sinh tử, cái này không tính là gì, huống hồ đây chưa chắc không phải là cơ hội của con, người chờ con trở về, sẽ không có việc gì đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-693.html.]
Nói xong, cô lại vỗ vai Dung Vĩ, sải bước rời đi, bóng lưng kiên định.
Dung Vĩ làm sao có thể yên tâm?
Cả người ông nôn nóng bất an, thậm chí bước đi cũng có chút tập tễnh.
Trương thừa tướng đi tới, vươn tay đỡ ông một cái.
Hai kẻ thù cũ khoảng chừng sáu mươi tuổi, lúc này đều lo lắng cho hài tử, cùng nhau đi ra ngoài cung.
Dung Chiêu bận rộn cả đêm.
Không đợi cô thở một hơi, lúc này Lộc vương Bùi Tranh đã đứng trước mặt cô.
Dung Chiêu dừng lại, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Chỉ hơi dừng lại, lập tức Dung Chiêu lộ ra nụ cười, hành lễ: "Bái kiến Lộc vương điện hạ."
Hiện nay Lộc vương có quyền lực rất lớn trong cung.
Rất nhiều người đều cho rằng hắn là Hoàng đế kế tiếp, không dám tùy tiện đắc tội, có thể ở trong cung chặn đường Dung Chiêu, thật sự là bình thường.
Bây giờ còn hừng đông chưa sáng, người trong cung đang ít, có người xa xa nhìn thấy hai người bọn họ cũng đều thức thời tránh đi.
Lộc vương thấy Dung Chiêu hành lễ, cười cười vươn tay, khách khí đỡ nói: "Dung thái phó, đa lễ, mau đứng lên."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Không biết có thể cùng thái phó nói hai câu hay không?"
Dung Chiêu thầm nghĩ, ngươi cũng có cho ta cơ hội cự tuyệt đâu?
Cô mỉm cười: "Đương nhiên có thể, chỉ là trời sáng thần sẽ xuất phát đi Minh Châu, không có cách nào nói chuyện lâu dài với Lộc vương điện hạ."
Lộc vương lắc đầu: "Vậy bổn vương liền nói ngắn gọn, Dung thái phó, ngươi có biết tình hình Minh Châu hiện giờ không?"
Khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi hạ xuống, lắc đầu: "Không biết."
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Lộc vương.
Lộc vương nở nụ cười, Lộc vương kỳ thật bộ dạng rất khá, khuôn mặt tuy rằng lành lãnh, nhưng cực kỳ tuấn tú? giống Bùi Quan Sơn. Chỉ là hắn có một đôi mắt thật sự quá mức sắc bén, như là có thể cắn nuốt hết thảy, làm cho người sinh ra cảm giác sợ hãi không thể thân cận.