Vinh thân vương: "...?"
Hắn nghĩ đến mối quan hệ đối đầu của bọn họ, lập tức đen mặt: "Vinh thân vương phủ ta lại càng không thiếu tiền, ta là sợ ba nhà các ngươi thiếu tiền, các ngươi đã không thiếu, vậy không chia cũng không sao, dù sao ta cũng không thiếu."
Lộc thân vương: "..."
Hắn trầm mặc một lúc, cũng nói: "Nhị ca Tam ca không thiếu tiền, ta cũng không thiếu tiền."
Dung Chiêu chớp chớp mắt: "Thật sự không chia sao?"
"Không chia!" Một tiếng này vô cùng kiên định.
Bọn họ chỉ cần nghĩ đến mình lấy đi bao nhiêu hoa hồng, người bên cạnh cũng sẽ lấy đi bấy nhiêu, kế hoạch khuếch trương Phúc Lộc Hiên ước chừng phải chậm hơn nửa năm mới có thể hoàn toàn thực hiện.
Điều này sao có thể!!
Không phải là mấy ngàn lượng sao?
Nhà bọn họ sản nghiệp lớn, chỉ là tạm thời thiếu tiền mà thôi, không chia, kiên quyết không chia.
Dung Chiêu vẻ mặt tiếc nuối giơ tay,"Được rồi, vậy trước hết không chia, người đâu, đem số tiền này mang đi cất."
Tạ Hồng lập tức cho người tiến lên khiêng tiền đi.
Ba vị thân vương chịu đựng đau lòng, ánh mắt thủy chung dõi theo số tiền này.
Nhưng rất nhanh, bọn họ nghĩ đến Phúc Lộc Hiên sẽ nhanh chóng mở rộng, cũng sẽ càng ngày càng tốt, khóe miệng một lần nữa giương cao.
Dung Chiêu thở dài, vẫn nói: "Không chia hoa hồng kỳ thật cũng tốt, chờ qua một thời gian, Phúc Lộc Hiên dần dần khuếch trương, chỉ cần có tiền chúng ta sẽ lập tức chia hoa hồng, đến lúc đó tiền chúng ta chia là lợi nhuận của vô số Phúc Lộc Hiên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-186.html.]
Cho dù là thời hiện đại cũng không có đạo lý chia tiền trước, bình thường đều lập tức lăn vào tiếp tục đầu tư, tiền sinh tiền.
Mà ở triều Đại Nhạn, trên đầu An Khánh Vương phủ treo một thanh đao, càng thêm nguy hiểm, Dung Chiêu lại càng không cho bọn họ chia tiền. ta không dám động đến cô.
Nghĩ đến Phúc Lộc Hiên làm ăn tốt, nghĩ đến vô số chỉ nhánh Phúc Lộc Hiên đều làm ăn tốt... Các thân vương cảm thấy mỹ mãn, tiếc nuối không được chia tiền cũng biến mất.
"Phúc Lộc Hiên của chúng ta làm ăn rất tốt."
"Tiền vào như nước cũng chỉ thế là cùng, ha ha ha."
"Hiền chất cao tài, thật sự là điểm thạch thành kim, làm cái gì cũng có thể kiếm tiền, bổn vương rất chờ mong chỉ nhánh Phúc Lộc Trang thứ hai của hiền chất."...
Bởi vì trong lòng mang theo hi vọng cùng chờ mong, cho nên dù không được chia tiền, cho dù hiện tại cuộc sống khổ một chút, tứ đại thân vương cũng rất cao hứng, hài lòng trở về kinh thành.
Mà trong kinh, bởi vì Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên cũng làm ăn thịnh vượng, lại nổi lên cơn gió "An Khánh Vương thế tử".
Nhà của Binh bộ thượng thư.
Binh bộ thượng thư rất thưởng thức Dung Chiêu, thật lòng thật dạ cảm thán: "Lúc trước còn lo lắng Dung Chiêu không ứng phó được với tứ đại thân vương, không trả được tiền, không nghĩ tới lúc này mới bao lâu mà Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đã ăn nên làm ra, nhất là Phúc Lộc Hiên, nếu thật sự mở khắp triều Đại Nhạn, thu nhập mỗi ngày đều khiến người ta đỏ mắt."
Phu nhân nhịn không được gật đầu: "Còn không phải sao, Dung thế tử thật sự có bản lĩnh, trước mắt tất cả sinh ý đều rất thành công."
Bà tò mò hỏi: "Lúc trước không phải nói hắn có thể sẽ có phiền toái hay sao? Các hoàng tử sẽ lôi kéo Dung Chiêu về phe mình?"
Binh bộ thượng thư: "Phiền toái vẫn còn, chỉ là có tứ đại thân vương cứu vãn, các hoàng tử lại tạm thời không có thời gian để ý tới hắn, Dung Chiêu mới được thoải mái. Hôm nay vào triều, thế lực của ba vị hoàng tử rất lợi hại, nhưng xem ý tứ của hoàng thượng, việc lập trữ còn phải bàn bạc lại."
Nói cách khác, sau này ba vị hoàng tử vẫn có thể lôi kéo Dung Chiêu, cho nên phiền toái chỉ là tạm dừng.
Phu nhân lắc đầu, thở dài: "Tranh giành đoạt đích thực sự là phiền toái, Dung thế tử bản lĩnh kinh doanh lớn như vậy cũng bị ép cuốn vào trong..."