Giờ khắc này, sự hâm mộ của bọn họ đối với Dung Chiêu đã đạt tới đỉnh điểm.
Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn trầm mặc.
Lúc này bọn họ đang suy nghĩ, mình có thể vì thời đại này làm chút gì đó hay không, làm sao mới có thể để cho dân chúng cũng thường xuyên nhắc đến tên của mình?
Nên làm quan lợi nước lợi dân hay là viết sách lưu truyền muôn đời?
Cũng có người nghĩ, nếu không thì bắt chước Dung Chiêu làm một cuộc buôn bán vang danh lịch sử?
Đương nhiên trong chuyện này cũng có người giảo hoạt, tỷ như người vừa mới hỏi Dung Chiêu, lúc này hắn lại hỏi: "Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của Dung thế tử cùng tứ đại thân vương, vậy Phúc Lộc Trang có thể đầu tư giống Phúc Lộc Hiên không? Hay là ta đầu tư chút tiền, ngươi cho ta tham gia với?"
Mọi người: "...?"
Dung Chiêu: "..." Tên này đúng là cơ trí!
Trương Trường Ngôn vốn đang ngồi nghe mờ mịt, lúc này trực tiếp nhảy dựng lên: "Không thể!"
Ai nói Phúc Lộc Trang không có ai đầu tư cổ phần?
Là hắn nè!
Phúc Lộc Trang đã bị hắn nhúng tay, ai còn dám tới quấy rầy chuyện tốt của hắn?
Trương Trường Ngôn trực tiếp nổ tung.
Người ở đây vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới hắn vì sao tức giận như thế?
Dung Chiêu không để ý tới Trương Tam, nhìn về phía người nọ mỉm cười hỏi: "Vị công tử này là..."
Bùi Thừa Quyết nhích người tới gần Dung Chiêu, giới thiệu với cô: "Người này là con trai thiếu khanh Đại Lý Tự, Quan Mộng Sinh."
Dung Chiêu cẩn thận đánh giá hắn, đây là một người trẻ tuổi rất bình thường, bộ dáng không đến hai mươi, một khuôn mặt bình thường đến mức gần như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm trong biển người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-140.html.]
Nhưng lại có một đôi mắt cực kỳ sáng ngời, bên trong mang theo giảo Dung Chiêu mỉm cười đưa tay ra: "Quan huynh."
Hiển nhiên cô vô cùng tán thưởng Quan Mộng Sinh này.
Quan Mộng Sinh cũng bắt tay chào: "Dung thế tử, ta đã sớm nghe qua danh tiếng của thế tử, rất muốn kết bạn với thế tử."
Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Lời để nghị vừa rồi của ta, thế tử cảm thấy như thế nào? Cần bao nhiêu tiền, Mộng Sinh tuyệt không chần chờ!"
Dung Chiêu còn chưa nói gì, Trương Trường Ngôn vốn đang núp trong góc lại nhấc chân tiến lên vài bước: "Phúc Lộc Trang đã là sản nghiệp của Dung Chiêu, nếu ngươi muốn làm gì thì tự mình làm đi, hái đào của người ta là có ý gì?"
Là hái đào của hắn!!
Hắn vì bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, hắn dễ dàng sao? Ăn uống tiết kiệm, ăn chực điểm tâm, còn bị Dung Chiêu chọc giận không ít, quả đào khó khăn lắm mới kết quả lại có người muốn chen một chân?
Mơ đi!
Quan Mộng Sinh vẻ mặt nghi hoặc: "Trương Tam công tử, tại sao ngươi lại sốt ruột như thế?"
Trương Trường Ngôn đột nhiên hất cằm "Ta nói một câu công bằng, ngươi đây là muốn hái đào, có bản lĩnh tự mình kinh doanh đi."
Quan Mộng Sinh bị nghẹn.
Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn kỳ quái nhìn Trương Trường Ngôn một cái, không rõ người này vì sao đột nhiên khác thường như thế.
Dung Chiêu rốt cục chậm rãi mở miệng: "Phúc Lộc Trang quả thật không thể nhập cổ phần được nữa, nó đã ràng buộc với Dung Chiêu, cho dù nhập cổ phần cũng không thể xem là sản nghiệp của Quan huynh chứ? Hơn nữa, ảnh hưởng của Phúc Lộc Trang cũng không lớn bằng Phúc Lộc Hiên."
Những lời này rất đúng trọng tâm.
Quan Mộng Sinh nghe vậy thở dài, vẻ mặt thất vọng,"Ta không phải là không có chủ ý hay sao, mặc kệ là làm gì cũng phải có động tĩnh lớn mới được, nếu mở một cửa hàng bình thường, vậy cửa hàng trên danh nghĩa nhà ta cũng không ít."
Bọn họ cũng không phải thật sự muốn kinh doanh.
Bọn họ là muốn giống như Phúc Lộc Hiên, giống như Dung Chiêu nói, làm ra chút động tĩnh lớn lưu lại dấu vết trong thời đại này, làm một vài chuyện lớn khai hoang tích địa. Dung Chiêu đặt chén trà xuống, dường như nghĩ đến gì đó đột nhiên nói: "Chẳng qua Quan công tử đã nhắc tới thì ta cũng xin nói, ta kế tiếp ngược lại có một kế hoạch khác..."