MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Hai người cơ hồ đồng thanh nói: "Dung Chiêu không thể xảy ra chuyện!"

Bọn họ đang hợp tác với Dung Chiêu, không nói đến chỉ nhánh Phúc Lộc Trang mới, tiền vốn của Trương Tam còn chưa lấy lại được, Dung Chiêu không thể xảy ra chuyện, ít nhất trước mắt vẫn chưa thể.

Trương Trường Hành: "Phải nhắc nhở Dung Chiêu một chút."

Bản thân Trương Nhị, buổi chiều khi phụ thân đưa ra mưu kế hắn còn cảm thấy không có vấn đề gì, thậm chí còn rất tán thành.

Nhưng hiện tại Dung Chiêu là đối tác của hắn, là người có thể mang đến cho hắn danh lợi to lớn, hắn phải bảo vệ Dung Chiêu, không thể để cho hắn xảy ra chuyện.

Trương Trường Ngôn: "Cũng không biết phụ thân bị sao nữa, đều là chuyện cũ rích cả rồi, lúc trước tổ phụ xảy ra chuyện, lão An Khánh Vương cũng xảy ra chuyện, cả hai đều là người bị hại, vì sao phải đối chọi gay gắt như vậy?"

Trương Trường Hành gật đầu: "Còn không phải sao, phụ thân đấu đá với Dung Vĩ bao năm, bây giờ Dung Vĩ đã sớm lui mình ở ẩn, phụ thân vì sao vẫn nhắm vào Dung gia?"

Trương Trường Ngôn: "Có chút thù hận rõ ràng có thể buông xuống, phụ thân thật sự không cần phải nhắm vào Dung gia..."...

Hai người kề vai sát cánh trở về trong viện, bàn luận hai nhà Trương Dung có thể bắt tay giảng hòa, buông xuống cừu oán vân vân.

Vừa trở về, hai người lập tức viết thư cho Dung Chiêu...

[Dung thế tử, phụ thân nghe được ngươi cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui, hoài nghi là Ngũ hoàng tử háo sắc, có hành vi không thỏa đáng, cho nên mưu đồ mượn ngươi công kích Ngũ hoàng tử. Để đạt được mục đích đối phó Dung gia và ngươi, còn muốn tìm cơ hội cho ngươi và Ngũ hoàng tử ngẫu nhiên gặp mặt, tiện lợi quan sát. ]

Một phong thư lưu loát, vạch trần mưu kế của Trương thừa tướng.

Thư là lão Nhị Trương Trường Hành viết.

Trương Trường Ngôn đưa phong thư đóng kín giao cho Ngọc Trúc: "Mau nghĩ biện pháp lén đưa cho Dung thế tử, nhanh lên."

Ngọc Trúc: "... Tuân lệnh."

Hắn nhìn phong "mật thư" này, đột nhiên cảm thấy Trương thừa tướng có chút đáng thương, mưu kế nhiều cỡ nào cũng không phòng được hai đứa con ruột cản trở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-179.html.]

Trước đây chỉ có Tam công tử nhà hắn là "nằm vùng", hôm nay lại mang theo Nhị công tử...

Ngọc Trúc cũng chỉ nghĩ trong đầu, nghĩ xong liền vội vàng đi đưa tin.

Mà trong phòng, Trương Trường Hành kinh ngạc nhìn lão Tam,"Không phải đệ nói đồ vật trong phòng đều bán hết rồi sao?"

Trương Trường Ngôn: "Đệ có ngốc đâu, gian phòng trống không chẳng phải là để cho mẫu thân và phụ thân lập tức phát hiện?"

Hắn cầm một bình hoa đưa cho Trương Trường Hành xem,"Đệ đem bán đồ thật rồi làm đồ giả để trong phòng, chỉ cần không cho nha hoàn và người hầu đụng vào, miễn cưỡng cũng có thể ứng phó."

Trương Trường Hành nương theo ánh nến nhìn kỹ, trong nháy mắt hiểu rõ... quả nhiên là làm ẩu làm tả.

Ánh nến tối như vậy cũng có thể nhìn ra thứ này cực kỳ thô kệch, tặng không cũng không ai cần.

Trương Trường Hành: "Sao đệ không đổi cái tốt hơn một chút? Cái này cũng quá kém rồi, rất dễ bị nhìn ra."

Trương Trường Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Huynh cho rằng đệ không muốn đổi cái tốt hơn sao?"

Trương Trường Hành: "..."

Đệ nghèo mà!

Người nghèo không chỉ có hai huynh đệ Trương gia, còn có đôi kinh thành song kiệt Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn.

Ngày thứ hai sau khi Trương Tam được chia hoa hồng, hai người Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn có hẹn gặp mặt.

Vừa mới gặp mặt, Bùi Thừa Quyết tươi cười thân thiết nói: "Bùi thế tử, lúc này cũng tới giờ cơm trưa rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chứ?"

Bùi Quan Sơn lập tức trong lòng nhảy dựng, trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh: "A? Bùi nhị công tử đói bụng sao?"

Khóe miệng Bùi Thừa Quyết hơi khựng lại, lập tức duy trì nụ cười,"Ta không đói, chẳng qua là cảm thấy nên dùng bữa trưa, nếu Bùi thế tử đói bụng, ta có thể dùng bữa cùng thế tử."

Bùi Quan Sơn giật giật khóe miệng: "Ta cũng không đói."

Bình luận

Truyện đang đọc