Bùi Quan Sơn cười khẽ: "A Chiêu từng nói hải ngoại rộng lớn, nếu ta quản lý thủy sư, rong ruổi biển rộng còn tự do hơn kinh quan, cũng chưa chắc kém hơn kinh quan."
Dung Chiêu nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy: "Ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Bùi Quan Sơn gật gật đầu, kiên định nói: "Nghĩ kỹ rồi."
Dung Chiêu mỉm cười, mắt phượng cong cong: "Vậy đi đi, có ngươi đi quản lý thủy sư cũng tốt."
Bùi Quan Sơn đi quản lý thủy sư, cô có thể yên tâm ném tiền cho thủy SƯ.
Trong lịch sử của thời không này, sẽ không có người từ bên ngoài bước vào quốc môn, bọn họ mới là người đi ra ngoài kia.
Bùi Quan Sơn hiếm khi cười đến sáng lạn, trong mắt mang theo nhớ nhung cùng không nỡ, phần nhiều lại là kiên định.
Thế gian này, mỗi người đều có con đường riêng để đi.
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng: "Có ta, Bùi Thừa Quyết ở Giao Châu cũng có thể sống tốt."
Trương Trường Ngôn thì thào: "Mọi người đều biết ngươi cùng Bùi Thừa Quyết không hòa thuận, không nghĩ tới có một ngày lại là ngươi mang hắn đi Giao Châu tìm tương lai mới."
Quan Mộng Sinh cảm thán một câu: "Thế sự vô thường."
Dung Chiêu chắp tay sau lưng nhìn bầu trời, mặt trời ngã về tây, nhưng ánh sáng đầy trời.
Thế sự vô thường, nhưng bọn họ đều quyết chí tiến lên....
Cho tới bây giờ cũng chỉ có quan địa phương liều mạng hướng về kinh quan, hiếm thấy kinh quan tiền đồ tốt đi địa phương quản lý thủy sư.
Thủy sư là quân đội mới xuất hiện, hiện tại nhìn như quan trọng.
Nhưng trên biển nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, tương lai cũng không thể biết, cho nên ít có người nhắm đến vị trí này.
Bùi Quan Sơn xin lệnh thập phần dễ dàng.
Vĩnh Minh Đế cũng cao hứng có hắn đi trông chừng Giao Châu, trực tiếp đem Bùi Quan Sơn phong làm tam phẩm Tấn Hải đại tướng quân, chưởng Giao Châu thủy sư, trực thuộc Hoàng đế quản.
Ngày 20 tháng 4, Bùi Quan Sơn nhậm chức. Bốn người Dung Chiêu, Trương Trường Ngôn, Trương Trường Hành, Quan Mộng Sinh đều tới tiễn hắn.
Trương Trường Hành thở dài: "Bùi Nhị chết, Bùi thế tử cũng phải đi, kinh thành song kiệt trong nháy mắt đã không còn, đoàn người chúng ta cũng càng ngày càng ít."
Hắn có chút phiền muộn.
Bùi Quan Sơn cười nói: "Thiên hạ không có tiệc nào không tàn, ngày sau ta nhất định cũng sẽ hồi kinh, chúng ta cuối cùng sẽ gặp lại."
Trương Trường Hành nghĩ cũng phải, liền nói: "Bảo trọng."
Bùi Quan Sơn mỉm cười gật đầu.
Hắn nhìn Dung Chiêu, ánh mắt thâm thúy, giọng nói nhẹ nhàng: "A Chiêu, bảo trọng."
Hắn nhìn Dung Chiêu thật sâu, giống như muốn khắc hình bóng cô vào trong đầu.
Dung Chiêu cười nói: "Bảo trọng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-666.html.]
Bùi Quan Sơn giơ tay, trịnh trọng thi lễ với Dung Chiêu.
Dung Chiêu nâng tay hoàn lễ.
Hai người mặt đối mặt hành lễ, là cáo biệt, cũng là không nỡ.
Sau đó, Bùi Quan Sơn đứng thẳng người, mặc quân phục đại tướng quân xoay người, sải bước đi về phía xe ngựa, bóng lưng kiên định, cũng không quay đầu lại.
Dung Chiêu chắp tay ra sau lưng, lằng lặng nhìn bóng lưng hắn.
Tâm tình Trương Trường Ngôn có chút phức tạp, hắn kề sát Dung Chiêu, nhẹ giọng nói: "Đi rồi, đều đi rồi."
Lúc này đi không chỉ có Bùi Quan Sơn, còn có Bùi Thừa Quyết.
Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Cuối cùng sẽ gặp lại, huống hồ ta còn ở đây."
Trương Trường Ngôn nghĩ cũng phải, mỉm cười với Dung Chiêu: "A Chiêu, ta cũng ở đây."
Có Dung Chiêu ở đây là đủ rồi, những người khác thích đi đâu thì đi!
Quan Mộng Sinh giơ tay lên: "Ta cũng ở đây mà."
Trương Trường Ngôn cạn lời: "... Sao chỗ nào cũng có ngươi?"
Rõ ràng là hắn cùng Dung Chiêu đối thoại, xen vào cái gì?
Phiền muốn chết! "Ta vẫn luôn ở đây a." Quan Mộng Sinh kêu lên.
Hai người lại bắt đầu ồn ào, tạo thành cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Dung Chiêu nhìn xe ngựa đi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Bùi Thừa Quyết đi về phía cuộc sống mới.
Bùi Quan Sơn cũng đang rời khỏi phân tranh, sẽ không bị đoạt đích liên lụy.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng bọn họ đều đang đi theo hướng tốt.
Chờ ngày sau quay đầu lại, thuyền đã qua Vạn Trọng Sơn.
Mà con đường phía trước, quang minh xán lạn....
Xe ngựa đi xa.
Bùi Quan Sơn vẫn từ rèm nhìn ra bên ngoài, thân ảnh đỏ rực trên cổng thành không giống người thường, lại chói mắt sặc sỡ, cho dù chỉ đứng từ xa liếc mắt một cái cũng cảm thấy kinh diễm, đời này khó quên.
Thẳng đến khi rốt cuộc nhìn không thấy hồng trang kia nữa, hắn mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt tràn đầy không nỡ cùng bỉ thương.
Rời đi là tốt, nhưng cũng rời khỏi A Chiêu.
Trong xe ngựa, Bùi Thừa Quyết mặc trang phục người hầu, nhẹ giọng nói: "Đừng nhìn nữa, không nhìn thấy nữa rồi."
Hắn không thể ngẩng đầu, vừa rồi chỉ có thể nhắm mắt lại, ở trong lòng nghĩ tới cảnh tượng cáo biệt.