Dung Chiêu: "... 2"
Bùi Thừa Quyết trực tiếp cười ra tiếng: "Bùi thế tử, ngươi đây là đùa giỡn Dung thế tử sao?"
Bùi Quan Sơn giống như bị điện giật, theo bản năng lui xa một chút, bởi vì đang ngồi nên thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, mặt của hắn âm trầm đến vô cùng khó coi, lỗ tai lại đỏ bừng.
Hắn tức giận nghẹn một lúc lâu, rốt cục nghẹn ra một câu: "Ý ta là hương liệu của hắn!"
Hắn cũng rất tức giận.
Ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn Dung Chiêu.
"Không nghĩ tới Dung thế tử không chỉ có mặt mũi như nữ tử, lại còn thích dùng hương liệu." Bùi Quan Sơn hừ lạnh một tiếng.
Dung thế tử này tuy nói coi như có khí độ, nhưng thật sự không đủ anh khí, vốn là bộ dạng trắng nõn so với nữ lang còn đẹp hơn, lại còn lén lút dùng hương liệu...
Thật là, thật là... không trang trọng.
Bùi Quan Sơn lùi lại một chút.
Dung Chiêu cũng không dùng hương liệu.
Nhưng lúc này, cô mỉm cười với Bùi Quan Sơn: "Nếu Bùi thế tử cảm thấy thơm, vậy ta trở về liền sai người đưa hương liệu đến Du thân vương phủ."
Bùi Quan Sơn: "..."
Vành tai hắn càng đỏ hơn, lại không biết phản bác như thế nào.
Dù sao người vừa mới nói thơm quá theo bản năng là hắn.
Bùi Thừa Quyết nghiêng người về phía trước, xích lại gần Dung Chiêu, bởi vì hắn cao hơn Dung Chiêu không ít, lúc này thân thể nghiêng về phía trước, cúi đầu liền kể sát cổ của cô.
Cánh mũi Bùi Thừa Quyết giật giật, rõ ràng là muốn ngửi mùi thơm gì đó.
Trong mắt hắn mọi người đều là "nam nhân", không sao cả.
Thạch Đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, thiếu chút nữa xông vào.
Tiểu thư nhà hắn dù sao vẫn là nữ tử. trì tư thế cũ, ngồi ở đó không nhúc nhích, chỉ là hơi nghiêng đầu nhìn Bùi Thừa Quyết, mặt không chút thay đổi...
"Cho nên Thừa Quyết huynh cũng muốn hương liệu sao? Vậy vừa vặn ba người chúng ta cùng dùng."
Bùi Thừa Quyết nghe vậy, yên lặng ngẩng đầu ngồi trở lại, sờ sờ mũi, ho khan một tiếng: "Quên đi, ta không cần hương liệu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-151.html.]
Thạch Đầu thở phào nhẹ nhõm, thu nắm đ.ấ.m lại.
Nhưng rất nhanh, hắn lại khế nhíu mày.
Tại sao lại cảm thấy vừa rồi là tiểu thư nhà bọn họ đùa giỡn người khác?...
Tụ hội kết thúc.
Một đám thế gia công tử tươi cười, trong n.g.ự.c mang theo giấy nợ cổ phần vây quanh tiễn Dung Chiêu rời khỏi trà lâu, sau đó đều tự ngồi lên xe ngựa nhà mình.
"Kế hoạch Đoàn Đoàn" là một kế hoạch lâu dài, hơn nữa Dung Chiêu đã nói, cô cũng không có bao nhiêu thời gian, cho nên kế hoạch này còn cần những người khác từ từ ngẫm nghĩ, chấp hành.
Lúc này bọn họ đều về nhà chuẩn bị tiền.
Bọn họ không cảm thấy có gì không ổn, nhưng lại làm kinh động vô số người trong kinh.
Người tụ hội hôm nay cũng không phải toàn bộ là quan nhị đại trong kinh, có một số người trong đó tương đối có quyền thế, thường xuyên tụ tập cùng với Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn.
Vẫn còn rất nhiều công tử trẻ tuổi không tham dự, nhưng bọn họ lại chú ý việc này.
Hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời nghị luận sôi nổi...
"Có chuyện gì vậy?"
"Quan hệ của bọn họ sao lại tốt như vậy? Hôm qua còn nghe nói bọn họ rất không thích Dung Chiêu."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
"Dung thế tử ai cũng hạ cổ sao? Sao lại khiến cho người ghét hắn thân thiết với hắn?"
"Thật sự rất vô lý, Dung Chiêu dương danh, bọn họ đều bị đem ra so sánh, làm sao còn cười được?"
"Chẳng lẽ Dung Chiêu cho bọn họ lợi ích gì?" "Ngươi nghĩ lợi ích gì có thể thu mua được những thế gia công tử này?"
"Dung thế tử người này thật sự có chút năng lực!"...
Trong nhã gian, có người nhẹ giọng nói: "Nên gặp Dung Chiêu rồi."
Đương sự cũng không biết những tiếng nghị luận bên ngoài.
Bùi Quan Sơn về nhà liền trực tiếp đi tìm cha mình là Du thân vương, hai người gặp nhau ở tiền viện.
Du thân vương: "Ta cũng có việc tìm con."