MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Giọng nói Dung Chiêu bình tĩnh: "Lợi nhuận rất thấp, cho nên chỉ có thể mở rộng thêm chút sinh ý, trong lúc bán đồ ngọt thì thuận tiện giúp bách tính mua sắm, trong lúc giúp bách tính mua sắm thì thuận tiện giúp thương gia tiêu thụ."

Có một số từ mọi người là lần đầu tiên nghe, nhưng đều có thể lập tức hiểu được, ý tứ rất rõ ràng.

Rất nhiều người trên mặt đều có vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Dung Chiêu vẫn tiếp tục: "Nếu lợi nhuận còn chưa đủ thì còn có thể bán sỉ, lập tức mở một kho hàng ở ngoại ô, nếu như có thương nhân không muốn bày sạp bán từng chút ở kinh thành, có thể giảm giá bán hết cho chúng ta, chúng ta đi khắp nơi, thuận đường bán cho bách tính và quý tộc trong kinh."

Hiện nay có không ít dân chúng sống ở khu vực lân cận vào kinh bán nông sản, bày sạp cả ngày kỳ thật cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, còn phải đóng "phí bán hàng" cho quan phủ.

Có một số nông sản không thể để lâu, nếu không thể bán hết trong ngày, vậy sẽ là tổn thất rất lớn.

Có một số người nếu trong nhà không tiện buôn bán, hoặc không giỏi kinh doanh, có thể "bán sỉ" cho bọn họ, bán ít tiền nhưng có thể bớt được không ít chuyện.

Bọn họ mua sỉ những hàng hóa này, lúc đi khắp hang cùng ngõ hẻm trong kinh sẽ đem bám lẻ cho bà con và các quý tộc.

Cách làm này dường như rất khả thị.

"Những lúc lợi nhuận ít có thể làm theo cách này, mở thêm vài con đường thì có thể thuận lợi kinh doanh rồi."

Dung Chiêu bổ sung: "Đương nhiên, trong chuyện này còn có rất nhiều chỉ tiết, nếu bắt đầu làm ăn, những chỉ tiết này sẽ từ từ thương lượng, tỷ như không thể ép giá quá mức, không thể cạnh tranh ác liệt vân vân."

Vụ làm ăn mà cô nói đúng là chưa từng có ai đề xuất qua.

Hơn nữa có thể tưởng tượng sức ảnh hưởng rất lớn, động tĩnh cũng rất lớn, không thua gì Phúc Lộc Hiên.

Nhưng mà...

Vấn đề cốt lõi vẫn tồn tại. Có người phe phẩy quạt, không xem trọng lắm: "Nghề này quả thật rất mới lạ, thế nhưng lợi nhuận quá thấp, hơn nữa việc phải làm rất nhiều, chỉ sợ một năm bận rộn đến cùng cũng không kiếm được bao nhiêu ngân lượng."

Lời này được rất nhiều người tán đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-144.html.]

Chỉ nghe Dung Chiêu nói đã biết nhân lực và vật lực nhiều cỡ nào, hơn nữa rõ ràng lợi nhuận rất thấp.

Đến lúc đó lại phân chia, chỉ sợ căn bản không được mấy đồng.

Dung Chiêu nghe vậy nhướng mày, trực tiếp hỏi ngược lại: "Các ngươi là vì kiếm tiền sao?"

Mọi người ngơ ngẩn.

Trong nháy mắt, trong đầu bọn họ lại nghĩ tới những lời Dung Chiêu vừa nói.

Trong dòng sông lịch sử, trong thời đại cuồn cuộn, bọn họ chỉ là một hạt cát.

Mà ở đây cùng Dung Chiêu thương lượng, cùng nghe chủ ý của Dung Chiêu, bọn họ không cam lòng trở thành hạt cát kia, bọn họ muốn giống như Dung Chiêu, muốn có được sản nghiệp giống như Phúc Lộc Hiên, làm một đại sự có sức ảnh hưởng khai thiên lập địa!

Những gì Dung Chiêu vừa nói... hiển nhiên có tác dụng!

Dung Chiêu nói có chút khát, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, lại buông xuống, vẻ mặt bình tĩnh, lần nữa chậm rãi nói: "Chư vị thiếu tiền sao?"

Mọi người nhao nhao lắc đầu.

Đám quan nhị đại kinh thành này ai có thể thiếu tiền tiêu?

Phía trên có lão cha lão nương chống đỡ, phía sau có đại phủ, trên danh nghĩa còn có các cửa hàng mặt tiền, nông trang, đồng ruộng, có thể nói thời đại này tài phú đều tụ tập trong tay bọn họ.

Không có ưu sầu vật chất, cho nên mới có lòng dạ thanh thản nói cái này nói cái kia, mới muốn theo đuổi "lưu lại dấu vết trong lịch sử" gì đó.

Trương Tam: "..." Ta thiếu.

"Tìm nhiều cách một chút, tuy nói kiếm được không nhiều lắm, nhưng chung quy vẫn có chút lợi nhuận, mà đối với chư vị, kiếm nhiều ngân lượng với kiếm ít ngân lượng có quan hệ gì?"

Ngẫm lại những lời phê bình Dung Chiêu lúc trước của bọn họ. rất mất mặt sao?

Bình luận

Truyện đang đọc