Công bộ vốn là thế lực của Cẩn vương.
Hộ bộ hiện giờ là địa bàn của Dung Chiêu, cũng là đảng trung lập điển hình.
Sau khi nghĩ rõ ràng Vĩnh Minh Đế không phải loại trừ Cẩn vương, Dung Vĩ vẫn nghi hoặc: "Vậy để Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy rốt cuộc là vì sao?"
Dung Chiêu lắc đầu.
Thanh âm của cô nhẹ nhàng: "Mặc kệ hắn vì cái gì mà đi, chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, so với trước kia càng nguy hiểm hơn."
Dung Vĩ nghe vậy, thở dài: "Minh Châu thật sự là làm cho người ta bất an, tiên thái tử chính là c.h.ế.t ở Minh Châu..."
Ngày thứ hai.
Dung Chiêu sáng sớm đã đi Hộ bộ, Cẩn vương cùng Trương Trường Hành bọn họ hôm nay chuẩn bị đi Minh Châu, Hộ bộ phải cho bọn họ ngân lượng cứu trợ thiên tai, điều phối lương thực.
Cẩn vương hành lễ: "Làm phiền Dung thái phó rồi."
Dung Chiêu lắc đầu, đưa sổ sách cho hắn: "Đồ đạc đã chuẩn bị xong, hiện kim không nhiều lắm, chuẩn bị đủ dùng là được, ngân lượng còn lại đến Trịnh Châu và Minh Châu có thể đến ngân hàng lấy, vị trí của ngân hàng không bị ngập."
"Lương thực nhất định phải mang, bây giờ kinh thành lương thực không đủ, hôm qua ta đã ký kết khế thư ở thị trường giao dịch, các ngươi mang khế thư trực tiếp đến thị trường giao dịch ở Trịnh Châu mang lương thực đi là được."
Bùi Hoài Bi hít sâu một hơi, trịnh trọng tiếp nhận.
Sau khi xem qua sổ sách, khế ước và hóa đơn của Hộ bộ xong, hắn ký tên ấn dấu lên sổ.
Phía sau, Trương Trường Hành cảm thán: "Dung thái phó suy nghĩ chu toàn, chuẩn bị cực kỳ thỏa đáng."
Dung Chiêu cười cười, nói với bọn họ: "Ta còn cho người đi hái chút dược liệu, các ngươi mang theo đi, lũ lụt không an toàn, dễ sinh bệnh, dược liệu không thể thiếu."
Bùi Hoài Bi gật đầu: "Đa tạ Dung thái phó."
Dung Chiêu mỉm cười gật đầu Bùi Hoài Bi đưa sổ sách trên tay cho cô, nhìn thật sâu nữ tử mặc váy dài màu tím trước mặt.
Sau đó lại giơ tay hành lễ, thanh âm nhẹ nhàng: "Dung thái phó, chúng ta không quấy rầy nhiều, cáo từ."
Dung Chiêu vươn ra nhận lấy sổ.
Bùi Hoài Bi dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được thấp giọng nói: "Bảo trọng, cẩn thận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-691.html.]
Nói xong, hắn xoay người sải bước rời đi.
Bóng lưng mặc dù không khôi ngô, lại cao ngất kiên định, tự có khí khái.
Trương Trường Hành và Triệu Du cũng cáo từ Dung Chiêu.
Trương Trường Hành: "Đi đây, hẹn gặp lại."
Dung Chiêu nhìn bóng lưng bọn họ, cất cao giọng nói: "Các ngươi cẩn thận, chờ trở về mời các ngươi tới Phúc Lộc Hiên uống rượu."
Trương Trường Hành nói mang theo ý cười: "Ngươi đừng quên đó!"
Dung Chiêu cười lắc đầu, ba người đã đi xa.
Ngày 2 tháng 8, đoàn người Cẩn vương ra khỏi kinh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Minh Châu.
Từ sau khi Cẩn vương rời đi, kinh thành cũng chỉ còn lại Lộc vương là hoàng tử.
Thân thể Vĩnh Minh Đế vẫn không tốt, thỉnh thoảng tiếp tục sinh bệnh, Lộc vương bắt đầu nhúng tay vào triều chính, từ thế cục hôm nay mà xem, Lộc vương là người có khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế nhất.
Vô số người sốt ruột ngã về phía Lộc vương.
Mà điều này cũng làm cho hắn hành sự ngày càng thuận lợi, triều đình đại sự, nếu Vĩnh Minh Đế không thể làm chủ, đều là Lộc vương làm chủ.
Các quan viên không dám mở miệng, An vương đảng lại càng có vài quan viên quan trọng gặp khó khăn.
Từng có hành vi lúc trước, Lộc vương lần này cực kỳ cẩn thận.
Khi Vĩnh Minh Đế tỉnh lại, hắn liền hầu hạ trước giường, đem tất cả đại sự đều giao cho Vĩnh Minh Đế xử lý.
Chỉ khi Vĩnh Minh Đế hữu tâm vô lực, hắn mới có thể nhúng tay.
Việc triều đình, hắn cũng xử trí gọn gàng ngăn nắp.
Đáng tiếc Vĩnh Minh Đế vẫn không hạ lệnh cho hắn giám quốc, ngược hồi kinh.
Ngày 7 tháng 8, An vương tự tay dâng thư, hy vọng hồi kinh.
Ngày 10 tháng 8, cấp báo từ Minh Châu, lũ lụt nghiêm trọng, huyện Đồ ở Minh Châu có dịch bệnh phát sinh, đang nhanh chóng lan tràn, lưu dân khắp nơi, Minh Châu đại loạn.