MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Lộc vương gật đầu: "Ngươi vẫn luôn là người bổn vương tin tưởng, tự nhiên sẽ hết thảy thuận lợi."

Dung Chiêu lại tươi cười, sau đó hành lễ cáo lui.

Lộc vương nhìn bóng lưng cô, ánh mắt thâm thúy.

Hai người đối thoại không dài, nhưng nội dung rất phong phú, hơn nữa ẩn giấu huyền cơ.

Lộc vương gần như rõ ràng nói cho Dung Chiêu biết, tình hình dịch bệnh Minh Châu có vấn đề, hắn muốn Cẩn vương c.h.ế.t ở Minh Châu.

Đồng thời uy h.i.ế.p Dung Chiêu phối hợp với hắn, khi cần thiết, tốt nhất giúp hắn diệt trừ Cẩn vương, thúc đẩy tất cả đi theo dự đoán của hắn, hắn sẽ coi trọng Dung Chiêu.

Nếu không, hắn sẽ không để cho Dung Chiêu còn sống.

Dung Chiêu không phải là người bị người khác uy hiếp.

Nhưng cô cũng không thích bị uy h.i.ế.p liền bác bỏ ngay tại chỗ như trong phim truyền hình và tiểu thuyết, sau đó khiến cho đối phương tức giận, hai người cãi nhau một trận chậm trễ thời gian là nhỏ, đối phương một đường dùng âm chiêu mới là phiền toái.

Cho dù không lừa được Dung Chiêu, cũng mang đến phiền phức cho cô.

Cho nên Lộc vương nói cái gì, cô đều là... Được, ta nghe lời ngươi!

Cuối cùng lại nói một câu... Ta nghe lời ngươi, ngươi cũng phải phối hợp với ta, đừng gây sự, để cho ta hết thảy thuận lợi.

Về phần chuyện Lộc vương muốn cô làm?

Quả thực là nằm mơ!

Rời khỏi hoàng cung, Dung Chiêu cười nhẹ một tiếng.

Trước cửa cung, xe ngựa An Khánh Vương phủ vẫn đang chờ, đám người Dung Vĩ và Tạ Hồng đều ở đây.

Dung Chiêu ném khối ngọc bội cho Tạ Hồng, lại rút khăn tay ra lau tay, thanh âm thản nhiên: "Đập di."

Sau đó, cô cũng vứt khăn tay đi.

Tạ Hồng ngẩn ra, nhìn khối ngọc bội rất đắt tiền kia, lập tức nói: "Tuân lệnh."

Dung Vĩ lo lắng nhìn cô: “Con lần này đi nhất định nhải bảo trọng ôn dịch không giống bình thường, con ngàn vạn lần không được sơ suất..."

Dung Chiêu nghiêng người qua, hạ giọng: "Cha, đừng lo lắng, ôn dịch có dị thường, chưa chắc nguy hiểm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-695.html.]

Dung Vĩ ngẩn ra, đồng tử co rút, vẻ mặt không thể tin.

Dung Chiêu đã đi về phía đội ngũ xuất hành.

"Thái phó, xe ngựa đã chuẩn bị xong." Đầu lĩnh đội ngũ xuất hành nói.

Dung Chiêu lắc đầu, xoay người lên ngựa: "Không chậm trễ nữa, cưỡi ngựa, lập tức vào Minh Châu."

Mặc kệ ôn dịch rốt cuộc có vấn đề gì, cũng mặc kệ Bùi Tranh làm cái gì.

Bùi Hoài Bi dữ nhiều lành ít là thật.

Mà cô đáp ứng Vĩnh Minh Đế sẽ giải quyết cuộc nguy cơ này.

Về phần Cẩn vương...

Hy vọng hắn có thể chống đỡ đến khi cô chạy tới Minh Châu.

Tuyến đường Nam Bắc đã sửa xong, thời gian đi Minh Châu rút ngắn, Dung Chiêu một đường không ngừng, ra roi thúc ngựa thẳng đến Minh Châu.

Năm Vĩnh Minh 25, Dung Chiêu khoái mã đi Biến Châu, đi ngang qua hiện trường đánh nhau lựa chọn trực tiếp rời đi.

Mà khi đó Cẩn vương bị tập kích, gặp phải nguy hiểm.

Hôm nay Vĩnh Minh năm 27, Dung Chiêu khoái mã đi Minh Châu, lúc này cô muốn cứu người.

Cứu Cẩn vương, cũng cứu những bách tính bởi vì đấu tranh đoạt đích lâm vào nguy hiểm.

Thị vệ giơ cao thánh chỉ ở phía trước, cao giọng hô...

"Thánh thượng có chỉ, khâm sai đi Minh Châu, tránh ra!"

Trên Vĩnh Minh Lộ, nghe thấy thánh chỉ, tất cả trạm kiểm soát lập tức cuống quít mở ra, đội ngũ này một đường không ngừng nghỉ chạy thẳng đến Minh Châu, cuốn lên gió bụi....

Minh Châu.

Tình huống Minh Châu bị bên ngoài gọi là khu dịch bệnh hoàn toàn khác với trong tưởng tượng, tất cả mọi người đều biết Minh Châu có dịch bệnh, có lưu dân chạy ra ngoài, nhưng ba ngày trước, tất cả các cửa khẩu Minh Châu đều bị phong cấm. chúng Minh Châu tiến vào Trịnh Châu.

Tin đồn nổi gió, nói là Minh Châu có ôn dịch.

Nhưng trên thực tế, người Minh Châu cũng chỉ nghe nói đến bệnh dịch ở huyện Đồ, họ liền hoảng hốt chạy ra ngoài, căn bản không nhìn thấy người bị nhiễm bệnh dịch.

Nhưng khắp nơi đều bị phong cấm, không cho bọn họ ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc