MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Trương Trường Tri lập tức gật đầu: "Hài nhỉ đã biết, chỉ là hài nhi không quen Dung thế tử, e là cần lão Tam giật dây."

Lão Tam...

Trương thừa tướng nhướng mày, tâm tình liền không tốt lắm, thanh âm sắc bén: "Lão Tam đâu? Sao lại không ở trong phủ?"

Trương Trường Tri lắc đầu: "Không biết, sáng sớm hôm nay lão Tam đã đi ra ngoài, bọn con cũng không biết đệ ấy đi đâu."

Trương thừa tướng mắng: "Cả ngày cũng không biết chạy đi đâu, cả ngày không tìm thấy người, chỉ biết đòi tiền, có phải nó dính vào thứ không nên dính hay không?"

Trương Trường Hành: "Theo hài nhi được biết, lão Tam gần đây tiêu tiền phung phí, nhưng cũng không phải dính vào đồ vật không tốt, lão Tam mấy ngày gần đây luôn đi theo Dung Chiêu kia..."

Trương thừa tướng nhíu mày càng chặt, sắc mặt khó coi,"Bảo nó đi trông chừng Dung Chiêu, ngược lại một chút tin tức cũng không có, còn cả ngày chạy loạn, tiêu tiền vô độ, đi bắt nó về, ta muốn dạy dỗ nó một trận!"

Trương Trường Hành: "Vâng."

Trương thừa tướng vẫn còn mắng: "Dung Chiêu kia tốt xấu gì cũng có chút danh tiếng, có chút sản nghiệp, nó thì có cái gì? Đi theo Dung Chiêu cũng không học được gì, nếu không phải nó họ Trương ta còn tưởng nó là gian tế do An Khánh Vương phủ sắp xếp!"

Không thể không nói, Trương thừa tướng thiếu chút nói ra chân tướng.

Trương Tam họ "Trương", nhưng hắn cũng có thể là "gián điệp"...

Đợi đến khi Trương thừa tướng vào lại trong cung, Trương Nhị thiếu gia Trương Trường Hành nhận được một tin tức.

Người hầu ghé tai nói nhỏ vài câu.

Trương Trường Hành nhướng mày: "Thật sao? Nó thật sự nợ tiền?"

Người hầu mạnh mẽ gật đầu.

Trương Trường Hành nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-167.html.]

Trương Trường Tri ở bên cạnh nghi hoặc: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Trường Hành vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: "Lão Tam ở bên ngoài thiếu không ít tiền." Trương Trường Tri kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ đệ ấy dính tật xấu?!"

Trương thừa tướng tuy rằng quản bọn họ nghiêm ngặt, không cho bao nhiêu tiền, nhưng chung quy là người của phủ Trương thừa tướng, không đến mức đi ra ngoài thiếu tiền a.

Trương Trường Hành lắc đầu, giải thích đơn giản.

Từ lâu hắn đã cảm thấy lão Tam có vấn đề, rất sớm trước đó, chính là lần đầu tiên lão Tam tiếp xúc với Dung Chiêu, cũng chính là lần hắn xông vào An Khánh Vương phủ.

Sau đó Trương Trường Hành cho người canh chừng lão Tam, phát hiện lão Tam lén lén lút lút, hơn nữa dường như... đặc biệt thiếu tiền.

Có lần đi Đức Thuận Hiên ăn cơm tốn chín mươi lượng bạc, lại còn bảo hắn đi trả tiền.

Hơn nữa phong cách làm việc của lão Tam dường như cũng thay đổi, cực kỳ tiết kiệm, còn cố gắng lấy vài thứ từ chỗ bọn họ, luôn đi sớm về trễ, khi thì thần thái sáng láng, khi thì ủ rũ.

Cực kỳ khác thường.

Cũng giống như Trương thừa tướng, Trương Nhị cũng từng hoài nghi Trương Tam có dính vào thứ không nên dính hay không.

Ví dụ như mê muội một vị nương tử nào đó của thanh lâu, hoặc là dính vào cờ bạc, nhưng căn cứ vào điều tra, Trương Trường Ngôn đã lâu không xuất hiện ở những nơi này!

Trước kia hắn còn thỉnh thoảng xuất hiện ở những nơi đó chơi đùa một chút.

Bây giờ thì đi đường vòng, chưa bao giờ lui tới.

Trương Trường Hành vẫn không đoán được lý do, nhưng hôm nay người hầu điều tra được tin tức, ấy thế mà là: Trương Tam công tử còn ở bên ngoài thiếu mấy ngàn lượng vay nặng lãi, mà bản thân hắn hiện giờ đang ở Phúc Lộc Trang.

Trương Đại công tử nghe xong hoang mang, vẻ mặt mờ mịt: "Lão Tam đúng là có hơi khác thường, ta cũng nhìn ra đệ ấy dường như rất thiều tiền tiêu, nhưng ta chỉ cho rằng lão Tam ra ngoài vui chơi, nhưng bây giờ ăn uống vui chơi lão Tam đều không đụng vào nữa, tại sao lại thiếu tiền như vậy?"

Trương Trường Tri không biết, khiến phú nhị đại phá sản nhanh nhất cũng không phải là ăn nhậu chơi bời, mà là... đầu tư.

Bình luận

Truyện đang đọc