Trương Trường Tri di truyền tính cách này của cha hắn, rất có năng lực khắc chế dục vọng của mình.
Trương gia bọn họ dựa lưng vào Trương hoàng hậu, lại có Hoàng đế làm chỗ dựa, căn bản không thiếu tiền, cũng không phải loại người liều lĩnh vì tiền.
Cho dù có chuyện làm ăn ngày tiến đấu kim, Trương gia cũng sẽ không hợp tác với Dung Chiêu!
Lão Nhị và lão Tam chính là thiếu giáo huấn.
Dưới uy nghiêm của hắn, Trương Trường Ngôn và Trương Trường Hành chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, giống như chim cút rụt cổ đi ra ngoài, bước chân nặng nề.
Khi bọn họ ra khỏi nhã gian, vừa vặn nghênh đón đội ngũ đưa thức ăn.
Đội ngũ như trường long đi qua bên cạnh bọn họ, từng món ngon tản ra mùi vị khiến người ta mê say, hương thơm lan tỏa bốn phía...
Thịt Đông Pha, thịt viên cua, thịt kho tàu, cá quế, bánh trứng, thịt nướng, bánh bao nướng...
Đây là đồ ăn bọn họ gọi a!
Là lầu bốn Phúc Lộc Hiên mà bọn họ tâm tâm niệm niệm a!
Hai người đồng loạt nuốt nước miếng.
Trương Trường Ngôn quay đầu lại, ánh mắt cầu khẩn nhìn Trương Trường Tri: "Đại ca..."
"Ra ngoài! Đừng để ta nói lần thứ ba." Trương Trường Tri đang khắc chế tức giận.
Trễ một khắc thôi hắn cũng muốn đánh c.h.ế.t hai người này.
Hơn nữa, hắn còn muốn tính sổ với Dung Chiêu, thậm chí là chất vấn, giữ lại hai tên vô năng này chỉ tổ vướng bận.
Trương Trường Ngôn nhìn Dung Chiêu.
Dung Chiêu ánh mắt trấn an, thanh âm nhẹ nhàng: "Ta cùng Trương Đại công tử trò chuyện một chút, các ngươi ở trên sân thượng chờ, nơi đó cũng đốt bếp lò, không lạnh."
Trương Trường Ngôn: "..."
Đây là vấn đề có lạnh hay không sao?!
Hắn hít sâu một hơi không có biện pháp: chỉ có thể cùng nhị ca than thở đi lên sân thượng.
Sân thượng quả thật rất ấm áp, cũng có ghế dựa, còn có thể ngắm cảnh tuyết rơi.
Nhưng hai người đều không có tâm tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-361.html.]
Bọn họ đã rửa tay, gọi đồ ăn, cầm đũa, chỉ chờ ăn cơm a, tại sao lúc này lại đuổi bọn họ ra ngoài?
Cho dù bị bắt, không thể để cho bọn họ ngồi ăn ở bên trong sao?
Trương Trường Ngôn tức giận: "Đại ca thật quá đáng!"
Trương Trường Hành thở dài: "Đại ca hiện tại rất tức giận, đừng nghĩ đến bàn đồ ăn kia nữa, vẫn nên nghĩ xem chúng ta sẽ như thế nào đi, đêm nay thế nào cũng phải bị cha đánh chất..."
Trương Tam bị đánh thành quen, hắn hiện tại trong đầu chỉ nhớ thương bàn đồ ăn kia.
Hắn không hiểu vì sao lại không cho hắn được ăn một bữa ngon?
Chịu đựng hơn nửa năm, cho rằng cuộc sống khổ cực sẽ kết thúc trong món ngon của lầu bốn Phúc Lộc Hiên, lại không nghĩ tới...
Trương Trường Ngôn nghiến răng,"Dung Chiêu hiếm lắm mới đại phát từ bi mời chúng ta ăn một bữa, còn là lầu bốn Phúc Lộc Hiên, kết quả còn chưa kịp ăn đã để đại ca chiếm mất!"
Hắn mắng chửi hùng hồn: "Thật là, đại ca sao không tới muộn một chút?"
Nếu không biết Dung Chiêu không có khả năng tiết lộ chuyện bọn họ hợp tác, hắn còn hoài nghỉ bữa tiệc đêm nay tại lầu bốn Phúc Lộc Hiên là Dung Chiêu chuẩn bị chiêu đãi ca ca hắn.
Thật là.
Sao lại bị đại ca phát hiện chứ?
Hai người ủ rũ cúi đầu ngồi trên ghế, ngươi thở dài, ta thở dài, tiếng thở dài luân phiên.
Lúc này, Tạ Hồng mang theo người lại đây, hạ giọng: "Thế tử vừa mới âm thầm phân phó ta chuẩn bị chút đồ ăn cho hai vị công tử, hai người vừa ăn vừa chờ đi, nếu không đêm nay có thể sẽ đói bụng..."
Trương Trường Ngôn cảm động: "Vẫn là A Chiêu thương chúng ta."
Trương Trường Hành: "Đây mới là huynh đệ."
Lập tức hai người ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt.
Hai bát mì Được rồi, có còn hơn không.
Hai người ngồi cùng nhau ăn mì, vừa ăn vừa than thở...
"Nhị ca, đại ca hiện tại hẳn là đang ăn thịt viên cua và thịt nướng nhỉ?"
"Còn có thịt Đông Pha và thịt kho tàu, còn có bánh trứng, bánh bao nướng và cá nướng..."
"Huynh nói xem tại sao chúng ta lại không thể ăn một bữa ngon chứ? Vất vả lắm mới đợi được bữa ăn thịnh soạn này!"