Lại nhìn Dung Chiêu, tất cả mọi người cảm thấy tâm tình phức tạp.
Dung thế tử nhìn như ôn hòa, trên tay chỉ có kinh doanh, nhưng lại có thể mang đến tiền tài cuồn cuộn, còn có thể giải quyết nan đề suốt mấy trăm năm!
Dung Chiêu bắt đầu kinh doanh từ khi nào?
Là lúc biên quan còn chưa thắng lợi.
Khi đó, Dung Chiêu đã chuẩn bị cho hiện tại sao?
Trương thừa tướng cũng không thể chống lại cảm giác hô hấp dồn dập.
Dung Chiêu không vào triều, bỏ ra ngoài nghiên cứu làm ăn gì đó, mọi người mặt ngoài không dám nói, nhưng lại nói thầm cô nhát gan, chỉ là nữ tử vân vân.
Nhưng cô đột nhiên xuất hiện liền hạ thấp việc bọn họ ngày ngày cần cù chăm chỉ vào triều!
Loại cảm giác này làm cho bá quan không hiểu sao cảm thấy trong lòng chua xót.
Bên trên, Vĩnh Minh Đế nhẹ giọng hỏi: "A Chiêu, ngươi là muốn bọn họ dùng gấp năm lần dê bò ngựa mua 50% cổ phần?"
Dung Chiêu cười khẽ: "Không, còn phải thêm điều kiện mua ngựa giá thấp hàng năm."
50% cổ phần, tuyệt đối xứng đáng!
Công nghệ của nhà máy sữa bột và nhà máy sản xuất thu mua, xứng đáng cái giá này.
Bắc Yến chỉ cần có sức phán đoán, cơ bản không thể không đồng ý.
Nhà máy sữa bột không chỉ là thu nhập khổng lồ, còn có thể khiến cho dân du mục có thể sống những ngày tốt lành.
Từ chối như thế nào?
Song phương hỗ trợ lẫn nhau, chỉ cần không làm loạn, Đại Nhạn cũng sẽ không động võ với Bắc Yến.
Cùng có lợi cùng thắng, chỉ cần hợp tác đều có lời.
Vĩnh Minh Đế nở nụ cười vui sướng như lúc biên quan đại thắng.
Sữa trên tay đã lạnh, nhưng hắn uống một ngụm, cất giọng khen: "Ngon lắm là đồ tốt A Chiêu quả nhiên đại tài đúng là cánh tay của Đại Nhạn."
Các quan viên liếc mắt nhìn nhau, lập tức mạnh mẽ rời khỏi hàng... đi bưng bát.
Trịnh đại nhân sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, nhưng đã chậm.
Trên bàn chỉ còn lại một đống bát rỗng.
Chỉ có mấy đại quan phía trước lấy được, lúc này đang uống, tất cả đều lớn tiếng tán dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-683.html.]
"Ngon quá."
"Quả nhiên là vật tốt, sau này nhất định phải mua một ít.
"Ta cảm thấy uống xong một chén, tinh thần sảng khoái a.
"Ha ha ha, đồ tốt uống ngon lắm!"...
Trịnh đại nhân ngẫm lại lời nói vừa rồi của Dung Chiêu, lại nhìn bàn tay trống rỗng của mình...
Hắn kéo ra một nụ cười, lớn tiếng nói: "Nhìn là biết ngon rồi, nhất định là vật tốt!"
Uống ngon như vậy sao?
Không quan trọng!
Trên triều hiện tại rất giống chợ, tất cả mọi người vây quanh một cái bàn.
Trương Trường Hành lặng lẽ tiến lên trước mặt cha mình,"Cha, cho con uống một chút."
Hắn đứng sau cùng, làm sao cướp được?
Trương thừa tướng uống một ngụm, khẽ mỉm cười: "Hết rồi, lát nữa tự mình đi tìm Dung thế tử đi."
Trương Trường Hành: "..."
Lại nhìn phía sau, Quan đại nhân đưa bát cho Quan Mộng Sinh.
Quả nhiên, cha hắn không đáng tin!
Vĩnh Minh Đế bên trên đưa bát cho thái giám, nhìn xuống phía dưới, một thân hồng trang trên triều thật sự rất chói mắt.
Lúc này hắn nhìn cô, thấy thế nào cũng hài lòng.
Muốn tiền liền cho tiền, có phiền toái trực tiếp đưa ra biện pháp, chỉ hời hợt nói một câu đã giải quyết xong.
Hơn nữa còn là nữ tử, không về phe ai, không uy h.i.ế.p chính mình. Vĩnh Minh Đế thật sự hài lòng tới cực điểm.
Dung Chiêu thấy Vĩnh Minh Đế nhìn mình, lập tức lộ ra nụ cười, xoa xoa tay: "Hoàng thượng, thần nghiên cứu sữa bột, mua bò dê, tìm thợ thủ công và người chăn nuôi, tốn không ít tiền đâu! Hoàng thượng thanh toán cho thần đi."
Cổ phần của hai nhà máy này cô không chuẩn bị nhận.
Việc liên quan đến hai nước, cô cũng sống không được cả đời, cần gì xen vào?
Hơn nữa, đối với Dung Chiêu hiện tại mà nói, tiền này cũng không tính là gì, ngân hàng và hải mậu đã cho cô tài phú địch quốc, lấy thêm cổ phần của hai nhà máy, thuần túy là tự tìm phiền toái.
Cô chỉ cần đình chiến và công nghiệp hóa.