MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Trương Trường Ngôn: "Cút..."

Dung Chiêu: "Ngươi không ăn?"

Nói xong cô liền muốn thu hồi đũa.

Trương Trường Ngôn rút đũa ra, hít sâu một hơi, xoay người về hướng ông chủ tiệm mì hô to: "Cho ta thêm một phần thịt!"

Hắn mà còn tin tưởng đồ chó Dung Chiêu này.

Hắn chính là heo!

Bữa cơm này, Trương Trường Ngôn tức giận đến mức ăn ba bát mì.

Mà công tác chuẩn bị đã xong xuôi, ngày hôm sau tòa soạn báo chính thức khai trương....

Ngày hai mươi tháng mười, năm Vĩnh Minh thứ hai mươi lăm.

Ngày hôm nay vốn không có gì khác với thường ngày, nhưng khi nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn bắt đầu hoạt động sôi nổi trên đường phố kinh thành, một nhóm người khác cũng đột nhiên hoạt động tất bật trên đường phố.

Bọn họ thống nhất mặc áo bông màu xanh rất dày, đầu đội mũ thêu hai chữ "Báo đồng*", trên cánh tay khoác một xấp giấy thật dày, mặt trên viết chữ dày đặc.

Báo đồng: trẻ bán báo

Bọn chúng tắm táp sạch sẽ, sắc mặt hồng hào, giày cũng là giày mới, chạy nhảy khắp nơi, vô cùng linh hoạt.

Trên tay bọn chúng giơ một tờ giấy, xuyên qua đường phố...

"Bán báo đây!"

"Bán báo đây!"

"Lang quân, mua một tờ báo không?

"Đại nương, mua một tờ báo không?"...

Sự xuất hiện của bọn chúng lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.

"Đây là cái gì?"

"Đây chính là thứ mới mẻ mà nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn nói hôm qua sao?"

"Nhật báo là gì vậy, trên đó viết gì?"

"^Chẵng lẽ không phải là tờ rơi quảng cáo sao ? Tại sao còn phải tốn tiền mua?"

"Bao nhiêu tiền một phần?"...

Báo đồng dừng bước, cao giọng trả lời: "Giấy trắng bình thường năm văn tiền một phần, giấy thô hai văn tiền một phần!"

Bọn chúng đã từng phát tờ rơi ở phố lớn ngõ nhỏ, rất thuần thục ứng đối mọi người.

Không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không sợ tay sợ chân.

Nghe vậy, dân chúng lập tức bàn tán...

"Đắt như vậy?!"

"Đây là giấy đó, còn viết nhiều chữ như vậy đã rất rẻ rồi, nếu ở tiền triều, giấy kia đều là giá trên trời, cũng nhờ kỹ thuật làm giấy của bản triều được nâng cao nên giá giấy mới rẻ như hiện tại, nhưng giấy tốt thì vẫn rất đắt."

"Ai nha, chúng ta đều không phải là người đọc sách, ai mua cái này chứ?"

"Để ta xem trên đó viết cái gì?"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-309.html.]

Báo đồng lập tức cười nói: "Cũng không đơn thuần là viết cho người đọc sách xem, trên thực tế càng thích hợp cho dân chúng bình thường, tất cả mọi người đều có thể xem, nội dung có đại sự trong kinh, còn có tin tức các nơi, cùng với một ít chuyện xưa, thậm chí còn có nông sự..."

Nhiều nội dung như vậy?

Nghe vậy, rất nhiều người tò mò tiến lại gần.

Tiểu báo đồng ngược lại cũng kiên nhẫn, mở ra một tờ cho bọn họ xem, tiêu đề chính là bốn chữ Nhật Báo Kinh Thành, tiếp theo là một hàng chữ "ngày hai mươi tháng mười, năm Vĩnh Minh hai mươi lăm" vô cùng rõ ràng.

Tiên thái tử lúc trước từng đề xướng phương án học chữ, cho nên rất nhiều người mặc dù không thông văn chương, nhưng cũng biết không ít chữ.

Có lẽ những thành thị khác người biết chữ rất ít, nhưng ở kinh thành, ở dưới chân thiên tử, chịu sự ảnh hưởng của tiên hoàng, tiên thái tử và Hoàng thượng, người biết chữ quả thật không ít.

Bằng không Dung Chiêu cũng không dám làm Nhật Báo Kinh Thành này.

Bởi vậy, khi bọn họ liếc mắt lướt qua tờ báo, liên tiếp vang lên từng tiếng kinh hãi_. "Trời ạ! Phúc Lộc Hiên thuế ngân hơn vạn lượng!"

"Hôm qua thậm chí có người đột tử trong nhà, nguyên nhân là gì?"

"Tránh qua cho ta xem một chút."

"Đừng chen lấn! Ta còn chưa thấy rõ viết cái gì nữa!"

"Trời ạ, Trương thừa tướng lại còn đánh con trai?"...

Bọn họ vây quanh một đám báo đồng, chung quanh chen chúc chật như nêm cối, rất nhiều người vừa nhìn nội dung trên nhật báo liền ngây dại, căn bản dời không khỏi tầm mắt, mà một khi có người đẩy bọn họ ra, lúc này bọn họ lại nóng nảy muốn nổi giận.

Báo đồng chỉ mở ra một tờ, căn bản không có biện pháp cho nhiều người xem như vậy.

Mọi người liền chen chúc càng lúc càng kịch liệt.

Thế tử An Khánh Vương phủ, ba vị hoàng tử, người nào cũng không phải người hắn có thể đắc tội.

Dung Chiêu còn có câu "Không c.h.ế.t không thôi", ai dám động?

Vả lại, kinh thành đại đa số người còn nhìn hắn, bọn họ không chỉ ủng hộ sản nghiệp của Dung Chiêu, còn khinh thường người khi dễ hài đồng.

Người nọ ngập ngừng một lát, đột nhiên móc ra hai văn tiền đưa cho báo đồng: "Ta mua một tờ!"

"Được thôi!" Báo đồng cũng không tức giận, đưa cho hắn một phần.

Người nọ cầm được tờ báo lập tức rời khỏi đám người, còn chưa đi xa đã vội vàng nhìn tờ báo.

Không quan tâm có phải giấy thô hay không, chữ viết có rõ ràng hay không, hai văn tiền mua một tờ giấy lớn như vậy, còn có nhiều chữ, cũng xem như có lời.

Hắn lại chuyển tầm mắt lên nội dung tờ báo, đã quên mất cơn tức giận vừa rồi, trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm những con chữ kia.

Lập tức, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cảm thán.

Hiển nhiên hắn đã quên mình đang ở đâu, xem đến mê mẩn.

Cũng bởi vì màn này của hắn, những người khác phát hiện mình còn vây quanh báo đồng, nhất thời mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Người đã xem qua nội dung vội vã móc ra hai văn tiền mua một tờ báo.

Loại đồ chơi mới mẻ này có ghi lại rất nhiều đại sự bọn họ tò mò, chuyện mới mẻ chưa từng nghe thấy, rất nhiều người đều nguyện ý móc ra hai văn tiền mua một phần. Bọn họ xem qua còn có thể lấy về cho người trong nhà xem.

Cho dù tất cả mọi người đều đã xem qua, cũng có thể xem lại nhiều lần, đợi đến khi không muốn xem nữa, giấy thô cũng có tác dụng.

Hai văn tiền, thật sự là lời ít tiêu nhiều.

Thứ duy nhất có thể kiếm tiền đại khái chính là giấy trắng năm văn tiền một tờ kia.

Chữ viết trên giấy thô không rõ ràng bằng giấy trắng, nhưng cũng không chóng mặt, chỉ cần biết chữ là sẽ thấy rõ được nội dung bên trên.

Ở thời đại thiếu hụt giải trí về mặt tinh thần này, một tờ tuyên truyền trước đó cũng có thể làm cho người ta nghị luận sôi nổi hồi lâu, càng đừng nói là báo chí.

Ngay lập tức có rất nhiều người mua báo, đứng đọc ngay trên đường.

Bình luận

Truyện đang đọc