MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Hôm nay xuyên đến triều Đại Nhạn cũng giống vậy, ngoài quy củ vừa phải ra còn phải biết thương cảm, những điều này Dung Chiêu vẫn nguyện ý làm.

Xe ngựa rất nhanh đã tới An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu không thích đợi hạ nhân bưng ghế tới, trực tiếp nhảy xuống, lúc rơi xuống đất thân thể lắc lư, một bàn tay lập tức bắt lấy cánh tay cô, giúp cô ổn định thân hình.

Dung Chiêu thuận theo bàn tay kia nhìn qua.

Đó là một bàn tay xinh đẹp, mơ hồ có thể thấy được khớp xương mài ra vết chai, có rất nhiều dấu vết chứng tỏ chủ nhân bàn tay này đã chịu nhiều cực khổ.

Đối phương là từ trên xe ngựa phóng xuống, gió thổi bay tóc mái trước trán, lộ ra gương mặt mày kiếm mắt sao, rất đẹp, ngoài ý muốn rất trẻ tuổi.

Dung Chiêu thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía tay hắn.

Vô Danh lập tức thu tay lại, lui về phía sau một bước, tay đặt ở sau lưng.

Dung Chiêu: "Ta có thể đứng vững."

Vô Danh cúi đầu không nói gì.

Dung Chiêu: "Chẳng qua có lòng hộ chủ là tốt, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, bây giờ ngươi là phu xe của vương phủ, chỉ cần làm tốt công việc phu xe là được."

Nói xong cô nhấc chân bước vào vương phủ.

Vô Danh đứng tại chỗ, cho đến khi người gác cổng thúc giục hắn mới đánh xe ngựa đi tới mã phòng....

An Khánh Vương Dung Vĩ gấp đến độ đi loanh quanh.

Tối hôm qua Dung Chiêu ly gián tứ đại thân vương như thế nào, ông thấy rất rõ ràng, nha đầu này to gan lớn mật, cũng không biết hôm nay có thể lừa gạt bốn lão gia hỏa kia hay không?

Ông ở trong phòng đi tới đi lui, thỉnh thoảng thăm dò nhìn xung quanh.

Có người hồi bẩm thế tử đã trở về, ông lập tức nhấc chân đi ra nhà chính nghênh đón: "Thế nào? Thuận lợi không? Bọn họ có tăng tiền như đã nói tối qua không?" Ông hỏi dồn dập, có thể thấy được Dung Vĩ rất lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-90.html.]

Dung Chiêu lắc đầu.

Trong lòng Dung Vĩ nhất thời trầm xuống.

Xem ra bị lộ rồi?

Sau lưng Dung Chiêu, Tạ Hồng tiến lên một bước, khóe miệng nhếch lên thật to: "Vương gia, tứ đại thân vương không chỉ không tức giận, ngược lại còn tăng thêm hai vạn lượng, tổng cộng là tám vạn lượng!"

"Cái gì?!" Dung Vĩ trừng to mắt:" Ngươi nói lại lần nữa, lỗ tai ta hình như xảy ra vấn đề..."

Lỗ tai không có vấn đề, vậy tại sao có thể nghe được tứ đại thân vương tăng thêm tám vạn lượng chứ?

Hậu viện.

Khác với Dung Vĩ ở tiền viện chờ tin tức, tin tức ở hậu viện chậm hơn một bước.

Hôm nay thân thể lão thái thái không khỏe, vương phi Lâm thị sau khi đi thăm lão thái thái thì một mình đi đến Phật đường.

Trên đường đi bất ngờ chạm mặt trắc phi Bạch thị.

Bạch thị tuy rằng lớn tuổi hơn Lâm thị, nhưng tôn tỉ trên dưới khiến bà ta mỗi lần nhìn thấy Lâm thị đều phải hành lễ, chẳng qua Bạch thị vẫn luôn không quá cung kính với vương phi, chỉ hành lễ qua loa cho xong việc.

Lâm thị hôm nay tâm tình không tốt, quát lớn: "Trắc phi, ngươi hành lễ như thế à?"

"Vương phi tỷ tỷ hôm nay rảnh rỗi làm khó dễ ta, không đi niệm kinh cầu phúc cho thế tử sao?"

Từ sau khi Lâm thị và lão thái thái nói dối giới tính Dung Chiêu, Bạch thị sinh lòng oán hận, Lâm thị tuổi trẻ lại chột dạ, mấy năm nay không ít lần bị Bạch thị ngoài sáng trong tối chèn ép.

Lâm thị biến sắc, cắn răng: "Bạch thị!"

Bạch thị phủi phủi quần áo, vẻ mặt lạnh lùng: "Vương phi nếu không có việc gì thì để mắt đến thế tử nhiều hơn đi. Thế tử gần đây làm việc càng ngày càng vô phép, cả ngày chạy ra ngoài, không sợ bị người ngoài nhìn ra đoan nghi cũng thôi, kỳ hạn ba tháng sắp đến, thế tử làm cách nào trả tiền?"

Thân thể Lâm thị khẽ nghiêng ngả, nhưng rất nhanh nâng cằm, cất cao thanh âm, cứ như làm vậy sẽ có thêm sức mạnh: "Chiêu nhi là thế tử An Khánh Vương phủ, tự nhiên có vương phủ trả tiền, An Khánh Vương phủ tất thảy đều là của Chiêu nhi."

Bình luận

Truyện đang đọc