MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

"Chúng ta ngược lại nên cảm tạ Dung thế tử, hiếm khi có dịp náo nhiệt như vậy."...

Các nơi đều đang bàn tán, đủ các lời nghị luận.

Dung Chiêu vẫn từng bước chấp hành kế hoạch, bất vi sở động....

Ngày thứ hai.

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn tới cửa lấy quần áo.

Vốn hai người rất oán giận Dung Chiêu cũng làm quần áo cho người còn lại, không biết phân biệt trước sau, nhưng cuộc thi "Vân Dung Phường trân phẩm" lại làm bọn họ trong nháy mắt dời đi lực chú ý.

Chỉ cần mình không thua người khác, vậy cũng không có gì thất vọng.

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn một trước một sau đến An Khánh Vương phủ, Dung Chiêu nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.

Bùi Thừa Quyết tò mò: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Cuộc thi trân phẩm gì đó có mục đích gì?"

Dung Chiêu tươi cười sáng lạn: "Đương nhiên là tìm chút vui vẻ rồi, ta nghĩ dù sao Vân Dung Phường cũng thiếu người, liền dứt khoát chiêu mộ một lần cho đủ, cũng tranh thủ tổ chức một sự kiện trọng đại, sắp sang năm mới, cũng nên làm cho bách tính kinh thành vui vẻ một chút."

Bùi Thừa Quyết: "..."

Bùi Quan Sơn không nói gì: "Chuyện trọng đại này của ngươi vừa nhìn đã thấy tiêu phí không ít, ngươi sau này cho dù có bán y phục, phải bán bao lâu mới có thể hồi vốn?"

Hai người trước kia không phải loại người tính toán chi li, hiện tại ngược lại nghiêm túc tính toán xem có thua lỗ hay không.

Dung Chiêu cười mà không nói.

Hồi vốn?

Cô trước nay chưa bao giờ lo lắng, bởi vì cô không thích kinh doanh thua lỗ.

Bùi Thừa Quyết còn muốn tiếp tục hỏi, Dung Chiêu cũng không chuẩn bị giải thích cho bọn họ, chỉ nói: "Bây giờ còn chưa phải lúc, chờ Vân Dung Phường trân phẩm tổ chức các ngươi sẽ biết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-395.html.]

Cô một tay kéo một người dẫn vào bên trong,"Đi thôi, đi xem quần áo của hai người đi." Bùi Thừa Quyết vốn còn chưa muốn buông tha chuyện này, thấy cô kéo ống tay áo, bất đắc dĩ lắc đầu, bước chân thuận theo Dung Chiêu đi vào, Bùi Quan Sơn cũng bất đắc dĩ đuổi theo.

Dung Chiêu vóc dáng thấp bé, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn cao một mét tám mấy, hai người nếu không phối hợp, Dung Chiêu có kéo cũng kéo không nổi.

Đi vào bên trong, hai người ngẩng đầu lên liền nhìn thấy quần áo mặc trên người người gỗ, lúc này ngẩn ra.

Hai bộ quần áo từ kiểu dáng đến màu sắc hoàn toàn bất đồng, nhưng lại rất khó so sánh.

Một bộ đen, một bộ trắng, hình thành đối lập rõ ràng.

Bùi Quan Sơn nhìn một hồi, quay đầu nhìn Dung Chiêu: "Vân Dung Phường của ngươi quả thật lợi hại."

Bùi Thừa Quyết nhìn Dung Chiêu, khẽ mỉm cười: "A Chiêu, phí tâm rồi."

Bùi Quan Sơn: "..." Tên này mồm mép trơn như cá chạch thế nhỉ?

Hắn có cần nói một câu hay không?

Bùi Quan Sơn chần chờ một chút, cuối cùng không được tự nhiên nói: "A Chiêu vất vả rồi."

Dung Chiêu hất cằm, mặt mày cong cong,"Không nói những lời này, các ngươi mặc quần áo vào, sau đó ra ngoài thay ta đi dạo một vòng, cho mọi người được chiêm ngưỡng quần áo Vân Dung Phường ta làm ra."

Hai người đi vào thay quần áo, lúc đi ra, Dung Chiêu cũng cảm thấy kinh diễm.

Trách không được là kinh thành song kiệt.

Bùi Quan Sơn ngũ quan thâm thúy tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, lúc này mặc vào một bộ hắc y, trên áo mang theo lôi văn, lông đen khảm vai, khí phách uy nghiêm, tóc dùng ngọc quan đen tuyền buộc lại, một đôi mắt đen nhánh khiến cho người ta không khỏi sợ hãi, rồi lại khắc chế không được nhìn hắn, dời không khỏi tầm mắt.

Cực kỳ giống tuấn mỹ ma vương từ Ma Uyên bò ra.

Bùi Thừa Quyết thoạt nhìn ôn nhu như ngọc, nhưng đôi mắt hoa đào lại mang theo phong lưu, làm cho người ta vừa thấy khó quên, lúc này thân mặc bạch y, trên bạch y có thêu sơn thủy đồ nhàn nhạt, giống như đem toàn bộ núi non phủ lên người, ngọc quan trên đỉnh đầu màu bạc, khẽ nghiêng mặt câu hồn đoạt phách.

Cực kỳ giống tiên quân trên cửu thiên rơi xuống thế gian.

Bình luận

Truyện đang đọc