ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Trả lời tôi”
Ba chữ thốt lên, từng chữ đều tràn đầy áp lực.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Ngọc Linh cảm thấy hoảng sợ không nói nên lời, đôi môi tái nhợt không ngừng mấp máy: “Không phải tôi không muốn… Không, tôi không ngờ… Ai nha!”
Lâm Ngọc Linh lập tức bật khóc, hận không thể cần đứt đầu lưỡi của mình.
Rốt cuộc cô muốn nói gì?
Hai mắt Lâm Ngọc Linh nhắm chặt, bộ dạng ảo não lại đáng thương hiện lên trong đồng tử của Chu Hoàng Anh.

Ánh mắt anh hơi rung động, cúi xuống, tiếng nói khàn khàn vang lên.

“Xem ra vấn đề này tôi phải tự mình kiểm chứng”
Hả?
Lâm Ngọc Linh bối rối nhìn người đàn ông trước mặt mình, nhưng cô lại nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai đang dần đần phóng đại.
Cô không thể tưởng tượng được há to miệng.
Nhưng giây tiếp theo, đôi môi mát lạnh hạ xuống khiến trái tìm cô căng thẳng, theo bản năng muốn tránh nhưng chưa kịp thực hiện thì cảm đã bị giữ chặt.
“Ưm..”
Lâm Ngọc Linh ý thức được đang xảy ra chuyện gì, não bộ lập tức căng chặt như dây cung.

Cơ thể cứng rắn nhưng ngay sau đó cô bắt đầu dùng chân tay để giãy dụa.
Đáng tiếc, hành động phản kháng của cô so với huấn luyện của Chu Hoàng Anh chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại giống như mê hoặc trí mạng, dụ dỗ anh xâm nhập vào lần nữa.

Ban đầu chỉ lướt qua trong giây lát, hương vị ấy vẫn như lần đầu không thay đổi.
Anh khẽ quấn lấy đầu lưỡi cô, trêu chọc, một bàn tay đang chống bên người dần dần không an phận đưa lên.
“Thả tôi ra”
Mặc dù cả người trở nên mềm nhũn, nhưng Lâm Ngọc Linh không chỉ gãy giụa, giữa đôi môi mập mờ bắt đầu kháng cự.
“Cô gái, cơ thể của cô đúng là thành thật hơn so với cái miệng của cô nhiều”

Anh dường như không muốn buông tha “Muốn từ cho cô, giọng khàn khàn trêu đù: chối hay đồng ý cũng phải biết giới hạn”
Hô hấp Lâm Ngọc Linh ngừng lại, ánh mắt mông lung lạnh lùng hung hằng trừng mắt với anh.
Cái gì mà muốn từ chối hay chấp nhận, Cô không muốn.
Cô vừa tức giận vừa xấu hổ khi muốn nói điều gì đó, nhưng Chu Hoàng Anh vẫn không muốn lãng phí thời gian nữa.
“Xoạt!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, cúc áo sơ mi vốn đã lộn xộn rơi tung tóe khắp sàn.

Bàn tay đặt bên hông đột nhiên di chuyển lên trên, nhanh chóng chiếm lĩnh chỗ nhô cao.
“A! Đừng!”
Lâm Ngọc Linh lập tức luống cuống, hai tay hai chân điên cuồng múa may.

Nhưng ngay sau đó hai tay cô bị anh nắm chặt đè lên đỉnh đầu.
Đôi mắt đen của anh như mạch nước ngầm quét qua chiếc cổ thon dài của cô, cảm thấy bụng dưới ngày càng căng cứng, ngầm có xu hướng muốn bùng nổ.
Thực là điên rồi Ánh mắt anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Cơ thể Lâm Ngọc Linh run rẩy, đồng thời trước mắt như có vô số hơi nước bao phủ.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?

“Chu Hoàng Anh”
Cô hét lên, nhưng anh lại phớt lờ, không thèm nhìn cô.

Cơ thể cao lớn đổ xuống, bàn tay nhanh chóng di chuyển xuống dưới như muốn trút bỏ lớp cản trở duy nhất phía dưới này.
Đột nhiên anh cảm giác người dưới thân ngừng giấy dụa.
Con người u ám, lạnh lùng xẹt qua một tia vừa lòng.

Giây tiếp theo dường như anh cảm thấy hơi mặn.
Phan Ân Vinh dừng ngay động tác của mình lại, khi ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thấy những giọt nước mắt kia anh hơi giật mình.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô nghiêng đầu, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống từ đôi mắt trống rỗng của cô.
Cô lặng lẽ khóc, như một con búp bê vô hồn Ngọn lửa trong mắt Phan Ân Vinh lập tức tan biến, thay vào đó là sự lo lắng.
Lúc này, anh cảm thấy hành động lúc trước của mình không khác gì cầm thú lăng nhục cô.
Chết tiệt”


Bình luận

Truyện đang đọc