ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Chuyện này đều là do tớ gây ra, làm sao có thể trách cậu được chứ? Tớ mới là người cần nói xin lỗi với cậu, sự việc lần này có liên lụy đến cậu không?”
“Lâm Ngọc Linh, cậu tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, trong trường này ai dám nói xấu tớ chứ!” Hà Thanh Nhàn ngang tàn nói, đây là sự thật.

Ở trong trường cô gái này có biệt danh là “la sát bảo bối”, vì vậy không ai dám chọc giận cô ấy.

Lâm Ngọc Linh được an ủi thoải mái cười, chỉ cần không liên lụy đến người vô tội cô bị người ta nói như thế nào cũng không quan trọng.


Dù sao thì cô cũng không thẹn với lương tâm mình.

“Leng keng, leng keng!”
Bồng một tiếng chuông vào học vang lên trên hành lang trường Hà Thanh Nhàn nhất thời liền có chút lo lắng nói: “Cái đó, Ngọc Linh, mặc dù buổi sáng tớ không có ca học, nhưng vẫn phải đi điểm danh, bây giờ tớ phải trở lại lớp”
“Vậy cậu đi mau lên đi”
“Ngọc Linh, cậu cũng đừng quá để ý đến mấy lời nói nhảm của bọn họ, cậu cứ coi như bọn họ đánh rắm trước mặt cậu là được rồi, hiện tại cậu đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, đã ngồi vững chiếc ghế vợ của thủ trưởng, cậu còn sợ cái gì chứ?”
Hà Thanh Nhàn lo lắng đủ kiểu giống như một người mẹ không yên lòng vì con gái: “Có việc gì thì hấy gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ đến ngay lập tức!
“Được rồi, cậu mau đi nhanh đi, tớ không có chuyện gì đâu” Lâm Ngọc Linh bất đắc dĩ đỡ trán Khó khăn lắm mới tiễn được Hà Thanh Nhàn đi, Lâm Ngọc Linh đứng ở cửa hít một hơi thật sâu cố gắng điều chỉnh tâm trạng rồi đẩy cửa bước vào.

Buổi học đầu tiên hôm nay là buổi học chính nên toàn bộ phòng học đều chật cứng người, không còn một chỗ trống, kể cả vị trí của Lâm Ngọc Linh.

Ngay khi thấy cô bước vào cửa, cả lớp im lặng hẳn, ánh mắt của mọi người như cái máy quét hướng về phía Lâm Ngọc Linh.


Cũng may là Lâm Ngọc Linh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên vẫn có thể đối phó với nó.

Cô thờ ơ đi về phía vị trí của mình, sau đó cô nhìn thấy một người chị đại không theo trào lưu nhuộm tóc màu đỏ đang ngồi ở vị trí của cô.

Lâm Ngọc Linh có ấn tượng, cô ta chính là đội trưởng câu lạc bộ múa, cô ta cũng chính là người trước đây đã lên diễn đàn của trường để rêu rao về chuyện của cô Lâm Ngọc Linh đương nhiên là không có cảm tình với người này.

Cô lạnh lùng mở miệng: “Phiền cô đi ra chỗ khác, đây là chỗ ngồi của tôi”
Đường Mai đang ngắm nghía mấy cái móng tay màu hồng vừa mới sơn của mình, nghe cô nói xong thì ngẩng đầu lên cười khinh thường: “Bàn của mày? Trên đây có viết tên của mày sao?”
“Mặc dù tôi không viết tên, nhưng sách và vật dụng trong ngăn bàn đó đều là của tôi, vậy thì có thể làm bằng chứng chứng minh chứ?”
“Ô?” Đường Mai cố ý vươn tay mở ngăn bàn cho Lâm Ngọc Linh xem, sau đó cười nhạo: “Mở to mắt chó của mày mà nhìn cho rõ, đồ vật trong này đều là của bà cô đây, có cái nào là đồ của mày chứ hả?”
Làm sao có thể được chứ?
Lâm Ngọc Linh thấy những cuốn sách và đồ vật trước đây của mình để trong ngăn bàn đều không cánh mà bay, và lúc này chúng đã được thay thế bằng mỹ phẩm của Đường Mai vân vân…

Lâm Ngọc Linh cản chặt răng, thấp giọng hỏi: “Đồ của tôi đâu?”
Đường Mai cười lạnh một tiếng, dùng móng tay chỉ về phía thùng rác: “À, chắc là ở trong đó đói”
Lâm Ngọc Linh chạy nhanh qua đó kiếm, sách vở của cô đều nằm trong thùng rác, bìa vài cuốn sách hình như bị ai đó cố tình giẫm lên, may mà những thứ này chỉ bị bọn họ vứt đi cũng không có nhiều thiệt hại.

Bên trong này có kịch bản của cô và những bản nháp quan trọng mà cô đã soạn thảo cho câu lạc bộ, tất cả đều không thể tùy tiện bỏ đi được.

Lâm Ngọc Linh phớt lờ những ánh nhìn xung quanh, xắn tay áo đưa tay thùng rác nhặt từng thứ một.

Nhìn thấy cô như thế này, tất cả mọi người trong lớp đều làm hành động nôn ọe: “Trời ơi, Lâm Ngọc Linh này cũng quá bẩn đi? Vậy mà dám dùng tay không cho vào thùng rác!”
“Hừ, một người phụ nữ ngay cả thân thể cũng bẩn thì làm sao có thể để ý đến chút dơ bẩn này chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc