ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Câu nói của Đường Mai lập tức làm cả lớp cười ầm ï.

Lâm Ngọc Linh vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tất cả những điều này, sự sợ hãi dường như nhấn chìm cả người cô, cô đau khổ bịt tai lại rồi chạy trốn thật nhanh.

Như thế chỉ bằng cách này thì cô mới miễn cưỡng không nghe được những lời đàm tiếu kia.

Không biết cô đã chạy bao lầu, cuối cùng cô dừng lại ở trước của một phòng học, cô liếc nhìn dòng chữ trên cánh cửa, vẻ mặt có chút dại ra.


Trên đó viết: Câu lạc bộ báo chí và tuyên truyền.

Trong khoa báo chí và tuyên truyền này năng lực của Lâm Ngọc Linh rất tốt, khi học năm hai đã được đặc cách tuyển thẳng, cô vì muốn có kinh nghiệm thực tế nên mới vào câu lạc bộ báo chí và tuyên truyền này.

Mối quan hệ giữa cô và các thành viên trong câu lạc bộ này cũng không tệ lắm, hơn nữa vào thời gian này câu lạc bộ thường sẽ không có người, vì vậy nơi này liền trở thành chỗ tránh nạn duy nhất của cô.

Cô lấy chìa khóa câu lạc bộ từ trong túi ra, mở cửa rồi bước vào.

Các bức tường của phòng học khổng lồ này được phủ kín bởi những bức ảnh liên quan đến tin tức quan trọng, còn có những bức ảnh của thành viên trong câu lạc bộ vân vân.

Ở giữa là một chiếc bàn làm việc lớn, đây là chỗ để bọn họ họp, gần cửa sổ bên kia chính là nơi để phát tin tức, micrô và vân vân.

Sự yên lặng của nơi này khiến sự yếu đuổi của Lâm Ngọc Linh bộc phát, cô giống như một con thú nhỏ một mình liếm láp vết thương, năm trên bàn khóc lớn thành tiếng.

“Két”
Không biết cô đã khóc bao lâu, bên trong phòng học lại vang lên tiếng mở cửa.

Sau đó là một giọng nam vừa dịu dàng Nghe thấy có người gọi tên mình, Lâm Ngọc Linh lập tức giống như một chú chim non sợ hãi bật dậy khỏi ghế, vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt.


Sau khi nhìn thấy người đến, cô cũng không thể tin được hô lên: “Đàn… đàn anh… tại sao anh lại đột nhiên tới đây?”
Mã Tô là đàn anh năm cuối của Lâm Ngọc Linh, hơn nữa anh ấy còn là trưởng câu lạc bộ báo chí và tuyên truyền, anh ấy không chỉ có nhân phẩm tốt, học lực giỏi mà ngay cả ngoại hình, gia cảnh cũng rất tốt, là một nhân vật có tiếng nói trong trường này.

Mã Tô đóng cửa lại rồi cười nói: “Đúng là em rồi, anh vốn đi ngang qua đây, nhưng lại nghe thấy tiếng khóc của một cô gái bên trong nên anh mới bước vào đây xem thử”
Lâm Ngọc Linh cắn chặt môi, thấp giọng xin lôi: “Xin lỗi, đã ảnh hưởng đến đàn anh rồi”
“Đây làm sao có thể coi là ảnh hưởng được chứ” Mã Tô chậm rãi đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh, nhìn thấy nước mắt trên mặt cô còn chưa lau sạch, cau mày hỏi: “Em khóc sao? Có thể nói cho anh biết lý do tại sao không?”
“Em… em không sao.


“Đừng cố cậy mạnh nữa, anh ở bên ngoài đã nghe thấy hết rồi.

Nếu một người không thực sự buồn đến cực điểm thì làm sao có thể khóc lớn như vậy chứ?” Mã Tô lấy khăn tay sạch từ trong túi ra, đưa cho Lâm Ngọc Linh: “Em lau mặt đi”
“Cảm ơn” Lâm Ngọc Linh lịch sự cảm ơn anh ấy, nhận lấy khăn tay lau mặt.

Có lẽ vì xung quanh Mã Tô đã có một ánh sáng ấm áp, khi anh ấy xuất hiện, tâm trạng của Lâm Ngọc Linh đã bình tĩnh lại rất nhiều.


“Nếu không ngại thì em cứ nói cho anh nghe đi, Ngọc Linh, có một số chuyện cứ để mãi trong lòng sẽ sinh bệnh đó.

” Mã Tô cười nói.

Lâm Ngọc Linh cũng có dũng khí nói, cô buồn bã thở dài: “Gần đây em xảy ra chuyện gì, phỏng chừng đàn anh cũng đã từng nghe qua?
Mã Tô suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: “Có phải là có tin tức nói em dụ dỗ thủ trưởng không?”
Sắc mặt Lâm Ngọc Linh bất giác trở nên trắng bệch, mặc dù có một số việc đã công khai trước mặt công chúng nhưng khi mở miệng nói đến thì vẫn rất khó để tiếp thu.

Mã Tô dở khóc dở cười nói: “Em vì chuyện này mà khóc? Ngọc Linh, anh không nghĩ em lại là một cô gái sẽ bị những tin đồn như vậy hạ gục”
“Nếu chỉ đơn giản là vì chuyện này là tốt rồi”
Mặc dù lời nói của cô rất mơ hồ nhưng Mã Tô đã kịp nhận ra răng mọi chuyện không đơn giản như vậy.




Bình luận

Truyện đang đọc