ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Mắt Tạ Miên chợt rũ xuống trông vô cùng đáng thương: “Lâm Ngọc Linh, tôi thừa nhận tôi mặc bộ váy cưới này với mộng tưởng trở thành cô dâu của Hoàng Anh ca ca.

Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng tranh cướp bất kỳ thứ gì của cô cả, tôi hiểu rõ chính bản thân tôi một phần cũng không bằng nổi cô, nhưng cô có thể đừng nói kiểu như thế với tôi…”
Sở Nhược Phi nghe thấy những trách cứ ấy trong lòng vô cùng đau xót, ánh mắt căm ghét ngày càng sâu sắc nhìn về phía Lâm Ngọc Linh: “Cô đúng là kẻ đê tiện!”
Bà ta đưa tay lên hướng đến má của Lâm Ngọc Linh đánh tới.
Chu Hoàng Anh cách đó không xa muốn đến ngăn lại đã không kịp nữa rồi, trong lòng tất cả mọi người đều không khỏi nghẹn lại hướng ánh mắt theo cánh tay sắp rơi xuống đó.


Lâm Ngọc Linh đột nhiên mạnh mẽ giơ cánh tay mảnh mai của mình đỡ lấy nó!
Sở Nhược Phi kinh ngạc mở to hai mắt, dường như bà ta cũng không ngờ đến Lâm Ngọc Linh lại có thể phản kháng !
Lâm Ngọc Linh lạnh lùng nhếch khóe môi: “Bác gái, tục ngữ có một câu rất hay, quân tử động khẩu không động thủ, bác làm như này có phải có vài phần quá đáng đúng không 2?
“Thân phận của cháu đúng là không thể bằng gia đình mọi người, nhưng cháu cũng không phải là người phụ nữ không có tôn nghiêm.

Nếu bác: lần này đến lần khác đánh cháu, vậy thì đừng trách cháu không khách khí với bác.”
Cổ tay Lâm Ngọc Linh buông lỏng ra, Sở Nhược Phi không đứng vững, bà ta lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Bà ta sao có thể chịu nổi nỗi uất ức như này, lập tức nhào về phía Chu Hoàng Anh khóc lóc nói: “Trời ơi con trai, bây giờ con đã nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này hay chưa? Còn không mau chia tay cô ta ngay bây giờ đi, lúc này cô ta dám đẩy ta như vậy, về sau nói không chừng còn trèo cả lên đầu con đấy!”
Chu Hoàng Anh không nói một lời mà tiến đến kế bên Lâm Ngọc Linh, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương hay không.
Sau đó Chu Hoàng Anh mới tự nhiên đặt cánh tay lên vai của cô, biểu cảm không mấy ¡: “Mẹ, mẹ nợ Lâm Ngọc Linh hoàn toàn chết lặng, ngàn vạn lần cũng không ngờ đến, đứa con trai do chính mình nuôi lớn giờ đây lại tiếp tay giúp đỡ kẻ khác!
Nhiếp ảnh gia đã đến nơi, Chu Hoàng.
Anh không để ý đến họ, kéo Lâm Ngọc Linh đi về phía địa điểm chụp ảnh.

Chỉ còn lại Sở Nhược Phi và Tạ Miên đang ngẩn người đứng tại chỗ, trông thật sự ngốc nghếch!
Chu Hoàng Anh còn đưa cả bàn tay nhẹ nhàng đặt phía sau lưng Lâm Ngọc Linh, giống như là đang sợ những kẻ khác sẽ làm hại đến cô, hết lòng hết sức bảo vệ.
“Bác gái, chuyện này…chúng ta nên làm sao đây?”.

Tạ Miên thiếu chút nữa là sụp đổ, cô không còn dành sự chú ý lên chiếc váy cưới hay cái gì nữa, đôi chân trên mặt đất không ngừng đi đi lại lại.
“Miễn Miên, bây giờ con đừng lo lắng.”
Nước mắt Tạ Miên tuôn trào: “Con cho rằng bây giờ Hoàng Anh ca ca cũng không thể quay đầu lại nhìn con nữa rồi, con sẽ dứt khoát sống trong cô đơn cho đến cuối đời Dù sao không thể cùng anh ấy cùng nhau bước đi, vậy thì con quyết định cả đời này sẽ không kết hôn nữa…”
Lời nói hăm dọa quấy nhiễu của cô ta làm rối loạn tâm trí của Sở Nhược Phi.

Hoàn toàn không ngờ đến sự việc lại phát triển đến mức nghiêm trọng như vậy, bà ta vàng ngăn lại nói: “Con bé này tuyệt đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy nhé, chúng ta sao có thể từ bỏ để chấp nhận người phụ nữ như thế được, nhà họ Chu làm sao có thể chấp nhận kiểu con dâu như này”
“Bác gái, con bây giờ không nghĩ ra cách nào cả!”.

Tạ Miên bất lực quá rồi.

Sở Nhược Phi nhìn lướt một vòng quanh bộ váy cưới của cô ta, ngay sau đó dường như đã hạ quyết định gì, bà đột nhiên nằm lấy cổ tay cô: “Chúng ta đi thôi, đi tìm bọn họ!”
Bên trong nơi chụp ảnh- Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh mỉm cười dưới sự hướng dẫn của nhân viên, một lần lại một lần nữa tạo ra những tư thế đẹp đẽ.

Với vẻ ngoài khác biệt của họ, mỗi bức ảnh đều trông như tạp chí thời trang, thậm chí nhiếp ảnh gia còn không nỡ xóa đi bức nào, cảm thán nói: “Đúng là một đôi trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi!”
Lâm Ngọc Linh khẽ cười, ánh mắt thâm tình không hề dấu diếm dành cho người đàn ông trước mặt.
Dù chỉ là chụp một bộ ảnh cưới, nhưng cô cảm thấy nó thực sự không khác ngày hôn lễ là bao !
Chu Hoàng Anh khéo léo ôm lấy eo Lâm Ngọc Linh từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên tai cô, Cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ khiến cho.
Lâm Ngọc Linh bật cười thành tiếng, cô nhân lúc đó mở miệng hỏi: “Vừa rồi thái độ của anh đối với mẹ liệu có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?”
Vẻ mặt của Chu Hoàng Anh có chút nghiêm túc, nghĩ răng làm sao có thể không bị ảnh hưởng? Với tính cách của Sở Nhược Phi e răng sẽ tức giận rất lâu.


Bình luận

Truyện đang đọc