ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Không cần, em chia sẻ vị trí cho anh, bây giờ anh sẽ đến đón em ngay” Mã Tô nhẹ nhàng nói, mọi chuyện diễn ra còn tốt hơn cả Lâm Ngọc Linh tưởng tượng Sự việc mới bắt đầu đã thuận lợi như vậy khiến Lâm Ngọc Linh vô thức vui sướng trong lòng, cô vừa vui lại vừa lo nói: “Không cân đâu, em có thể tự đi được.

Chúng ta hẹn gặp nhau ở cổng trường nhé?”
“Không thành vấn đê” Anh thẳng thần trả lời.
Nhận được câu đồng ý của Mã Tô, Lâm Ngọc Linh bèn cúp điện thoại, nhanh chóng đi đến trường học.
Trường học của Lâm Ngọc Linh tuy ở rất gần nhưng dù cô có dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến thì khi đến đã nhìn thấy Mã Tô yên lặng đứng ở trước cổng trường.
Anh mặc một bộ quần áo bó sát mặc ở nhà, bộ quần áo màu trắng thoải mái càng tôn lên dáng người mảnh mai, thon dài, trắng mịn như ngọc của anh, tạo nên hình ảnh cực kì hài hòa.

Anh đứng dựa vào thân cây tươi mát, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.

Khi anh nhìn thấy Lâm Ngọc Linh liền huýt một tiếng sáo thu hút chú ý.
Lâm Ngọc Linh không dám chậm trẻ, chạy đến bên cạnh anh, bộ dạng áy náy nói: “Học trưởng Tô, em xin lỗi, đã hẹn anh mà lại đến trễ, để anh đợi lâu rồi”
Mã Tô vươn tay khẽ xoa đầu cô, vẻ mặt không chút nào để ý: “Không có chuyện gì lớn, em đã đến nhanh lắm rồi, chỉ là nhà của anh cũng trong khu phố này, so ra em còn ở xa hơn anh!
Hóa ra là thế.
Nói như vậy, cảm giác áy náy trong lòng Lâm Ngọc Linh mới giảm bớt một chút.
“Nói đi, em gọi anh ra ngoài để nói chuyện gì?” Mã Tô thẳng thản, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Chuyện này khiến Lâm Ngọc Linh, người vốn đang ngập tràn cảm giác lo lắng không biết làm thế nào để “tự nhiên nhất” nói ra mục đích lần này của mình, thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đã như vậy, cô không cần vòng vo dùng mấy chiêu trò vờn qua vờn lại mất thời gian nữa, nói: “Thật ra, em muốn nhờ học trưởng Tô dạy em cách làm phát thanh”
“Dạy em?” Mã Tô kinh ngạc nói: “Lâm Ngọc Linh, từ trước đến nay em chưa từng mấy hoạt động như thế này, bây giờ sao lại tích cực thế? Lúc trước em còn luôn nói mình bị những bài tập chuyên ngành chiếm dụng thời gian học phát thanh mà?”
Đó là trước đây!
Còn bây giờ, mọi chuyện đã không còn do cô quyết định nữa.
“Chuyện này nói ra rất phức tạp.

Em đã tham gia một cuộc thi và em nhất định phải giành chiến thắng.


Nhưng học trưởng cũng biết rồi, với trình độ của bản thân em tất nhiên không đủ dùng, vậy nên em muốn tìm một người có thể kèm thêm cho em.

Người duy nhất em có thể nghĩ đến cũng chỉ có mình học trưởng anh mà thôi!”
“Em muốn anh dạy em cách phát thanh?”
Lâm Ngọc Linh gật đầu thật mạnh.

Tuy cô biết Mã Tô là người hiền lành, anh sẽ không để cô phải mất mặt nhưng Lâm Ngọc Linh vẫn sợ hãi nếu bị anh từ chối.
Bàn tay cô đổ một lớp mồ hôi lạnh, lo lắng mà hứa hẹn: “Học trưởng, em biết đầu óc em không được thông minh, học cái gì cũng chậm chạp nhưng lần này em nhất định sẽ nghiêm túc học tập vì em thật sự yêu thích được làm phát thanh viên”
Mã Tô không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Linh như có điều suy ngẫm.
Lâm Ngọc Linh bị nhìn chăm chăm khiến tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, đầu óc càng mơ mơ màng màng.
Biểu cảm này của anh ấy là giúp hay không giúp cô đây?
Lâm Ngọc Linh lí nhí nói: “Nếu không, học trưởng anh cứ đưa ra một cái giá đi.

Coi như em mời anh về làm thầy giáo, dù sao chúng ta cũng cùng một câu lạc bộ, xin anh cho em.
một cái giá rẻ một chút được không ạ? Ít nhất là năm trong khả năng chỉ trả của em!”

Nhìn bộ dạng đến sống chết cũng không màng của Lâm Ngọc Linh, Mã Tô không nhịn được bật cười “Xì” một tiếng.
Hơn nữa, tiếng cười mỗi lúc một lớn, cuối cùng anh không thể đứng thẳng mình mà khom lưng ôm eo bật cười.
Lâm Ngọc Linh: ”..” Cái gì cô cũng chưa làm mà, không lẽ nhìn cô rất buồn cười sao?”
“Cô gái nhốc này, em cảm thấy anh thiếu tiền đến mức thu học phí của em sao?” Cười cũng đủ rồi, sau đó Mã Tô đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Ngọc Linh.
Lâm Ngọc Linh cẩn thận nghĩ lại, đúng là trước đó cô có nghe mọi người trong trường nói Mã Tô một thiếu gia nhà giàu.

Giá nhà đất xung quanh trường học đều cao ngất ngưởng, nếu như là người bình thường có khi tích cóp.
cả hai đời cũng không mua nổi một mảnh đất ở đây.

Nhưng Mã Tô còn trẻ như vậy đã tự mua được một căn biệt thự ở đây.
Cho nên làm sao người ta có thế để mắt đến mấy đồng tiền của cô chứ!
Không thể không nói, cô có một chút hụt hẫng!


Bình luận

Truyện đang đọc