Lâm Ngọc Linh chậm rãi mở mắt.
Rõ ràng đang đắp chăn, nhưng cô cảm giác được một tia lạnh, cả người co rúc lại.
“Tỉnh?”
Đang lúc cô cảm giác rất không an toàn, đang muốn sờ tìm đèn thì nghe một giọng nam lạnh lùng lên tiếng từ bên người.
Lâm Ngọc Linh nhìn lại, thấy Tiêu Thành Đạt đang ngồi ở mép giường, anh ta lúc trước dường như là nằm ở đó ngủ.
Lúc này bởi vì cử động của cô lay tỉnh.
Ánh trăng ngoài cửa sổ yếu ớt rọi vào trong phòng, soi vào trên khuôn mặt đóày vẻ mệt mỏi của anh ta.
“Sư phụ” Giọng của cô khàn khàn.
“Đưa cô đến suối nước nóng ngâm mình.”
“Tôi có vết thương trên người… Cô lắc đầu một cái.
“Không sao”
Anh ta bế bổng cô lên, thương tiếc hôn lên giữa hai hàng mi của cô, giống như là đang đối xử với mấy con mèo con kia vậy, ôn nhu vuốt tóc cô.
Sống lưng Lâm Ngọc Linh cứng đờ, trong mắt ầng ậng nước: “Sư phụ”
‘Chúng ta không đánh lại anh ta sao? Phải giao Huy ra sao?” Bàn tay nhỏ của cô nắm lẩy ống †ay áo của anh ta.
“Đánh được rồi, cũng không biết nữa”’ Anh ta trả lời đơn giản cho câu hỏi của cô, dùng vai ấn gọi thang máy.
Rất nhanh.
Đến tầng suối nước nóng.
Suối nước nóng xua tan giá rét Lâm Ngọc Linh ôm đầu gối của mình tựa vào bên cạnh tận lực che kín vết thương trên người của mình.
Những thứ mà Chu Hoàng Anh để lại kia, đối với cô mà nói, là thứ không thể để cho ai nhìn thấy.
Cô rất sợ người khác nhìn thấy, cũng còn sợ người gần gũi với mình nhìn thấy.
Sau khi Tiêu Thành Đạt chuẩn bị xong nước uống, cũng vào hồ, đi tới trước mặt cô, dẫn lòng bắt lấy cổ tay cô, muốn thử để cho cô thư giản buông lỏng cả cơ thể cứng ngắc.
“…Không muốn” Lâm Ngọc Linh rất cố chấp, “Vết thương nhẹ thôi đừng quá để ý đến”
Nghe lời của anh ta, tay cô buông lỏng ra một chút.
Chu Hoàng Anh ra tay rất nặng.
Trên cánh tay cô đều có vết hôn rất rõ.
Tiêu Thành Đạt ấn vào chỗ có máu bầm, ngón tay chậm rãi đánh vòng, xoa dịu cơn đau cho cô.
Trong đầu của Lâm Ngọc Linh.
Xuất hiện một hình ảnh.
Một đứa bé trai tóc màu vàng nhạt, đứng ở dưới trời xanh mây trắng, ngửa đầu nhìn trời, nó với con mèo bên cạnh: “Tôi rất thích ôn nhu, cũng rất thích ấm áp, thích tìm kiếm sự vật đã từng u mê, hơn nữa nội tâm cố gắng kiên cường sống tiếp Giống như giờ khắc này.
Cô rất thích sư phụ, Cũng rất thích nước ấm như vậy.
Rất thích khoảng thời gian tính lặng không cần phải làm gì.
Thích có thể lớn tiếng khóc, không cần sợ hãi người chung quanh nhìn với ánh mắt khác thường.
Than vãn khóc lớn.
Tiêu Thành Đạt nhìn người đột nhiên nhào tới trong ngực, khóc nức nở không ngừng, tâm tình rất phức tạp.
Tay khẽ vuốt ve sau lưng cô, ôn nhu võ bảo: “Ngoan, đều đã qua rồi”
“Ừ, đều sẽ qua đi…
Nước mắt của cô, cũng không giảm bớt Hôm sau, sáng sớm Lâm Ngọc Huy đi theo Lục Vương đến phòng khách.
Cậu khá là không quen với không gian rộng rãi thế này.
“Cái đó, nơi này lớn như vậy sẽ không bị lạc.
đường chứ?” Cậu nhìn khắp nơi, gãi gãi sau ót.
“Cậu sẽ bị lạc đường trong nhà mình à?”
“Nhà của tôi còn bé hơn nhà vệ sinh ở đây thì lạc đường được đấy”
“Hai”
Lục Vương cùng Lâm Ngọc Huy đụng phải vấn đề nhà vệ sinh rốt cuộc lớn thế nào, mà không ngừng thảo luận, cho đến khi Tiêu Thành Đạt cùng Lâm Ngọc Linh từ trong một gian phòng đi ra.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, ánh mắt của Lục Vương cùng Lâm Ngọc Huy, rơi vào trên người họ không rời.
Tình huống gì đây?
Từ trong một phòng đi ra?
Tâm mắt của Lục Vương rất nhanh chuyển thành mập mờ, ở trên người họ nhìn tới nhìn lui.
Chậc chậc chậc, chẳng lẽ là hình ảnh ngày hôm qua quá kích thích, có vài người không kiềm được thú tính, chịu hả thủ với học trò của mình rồi?
“Nhìn cái gì” Lâm Ngọc Linh liếc mắt, “Là sư phụ gọi tôi dậy.
Lục Vương thì thôi đi, Lâm Ngọc Huy em nhìn kiếu gì đấy? Hả? Chị em là loại người đó à? Đến nỗi ngay cả sư phụ của cũng xuống tay sao?”
Tiêu Thành Đạt bĩu môi: “Sao, ngày hôm qua là ai nhào vào trong ngực tôi?”
“Này, Tiêu Thành Đạt!” Lâm Ngọc Linh quay đầu trợn mắt nhìn anh ta, “Không được nói!”
“Được? Anh ta lộ vẻ cười như cũ.
Úi Có gian tình thật?
Con ngươi của Lục Vương liên tục đảo.