ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Nhưng trước khi buông ra, Lâm Ngọc Linh lại nắm lấy lòng bàn tay cô ta: “Tôi không có ý đó, rất vinh dự khi được làm bạn với côi”
“Thật không?” Tạ Miên vui mừng khôn xiết: “Quá tốt rồi, Lâm Ngọc Linh sau này chúng ta sẽ hòa thuận với nhau.

Nếu cô cần sự giúp đỡ, đừng khách sáo mà hãy nói với tôi!”
Cảm ơn cô”
Dù đã đồng ý nhưng nụ cười của Lâm Ngọc Linh vẫn có chút khó chịu.
Sự thay đổi của Tạ Miên quá đột ngột, cô đoán phải rất lâu mới thích ứng được.

Đúng lúc này, đột nhiên trong túi cô vang lên một hồi chuông tin nhản điện thoại.
Lâm Ngọc Linh liếc nhìn tin nhắn, ngước mắt lên nhìn Tạ Miên.

Cô ta rất thông minh liền hiểu rõ: “Anh Hoàng Anh đã gửi cho cô đúng không?”
Lâm Ngọc Linh nói “ừm” và thành thật thú nhận: “Điện thoại di động của anh ấy định vị vị trí của tôi, nói răng anh ấy ở gần đây để đón tôi về nhà”
Sau đó, cô cố tình quan sát cảm xúc của Tạ Miên mà không chớp mắt.

Cô ngạc nhiên khi thấy Tạ Miên không hề có biểu hiện ghen tuông gì cả và rất vui vẻ nói: “Điều đó thật sự quá tốt rồi, để tránh cô đi về không an toàn.
Anh Hoàng Anh đối với cô thật sự cẩn thận chu đáo!”
Thật ra không nắm chắc được gì, Lâm Ngọc Linh gật đầu: “Ừ”
Nhưng trong lòng cô đã nổi lên từng tầng gợn sóng rồi, có phải cô đang nghĩ quá nhiều không?
Trong chốc lát, xe của Chu Hoàng Anh đã đậu trước quán cà phê, khi anh bước xuống xe, Lâm Ngọc Linh lao về phía ôm lấy anh với nụ cười trên môi.
“Chậm thôi, lỡ ngã thì phải làm sao?”
Chu Hoàng Anh theo thói quen ôm cô, rõ ràng là với giọng điệu trách móc, nhưng đầy cưng chiều.
Lâm Ngọc Linh không hề coi trọng điều đó mà còn dám cọ vào người anh, cô tin chắc rằng Chu Hoàng Anh sẽ không để cô ngã ngay cả trong tình huống khó khăn.

Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh vuốt ve gò má cô, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng, biết mấy tiếng rồi không gặp đã thấy nhớ như ba mùa thu.
Khi Chu Hoàng Anh cúi đầu xuống định hôn cô, đột nhiên một giọng nói êm tai cất lên: “Anh Hoàng Anh, anh cuối cùng cũng đến rồi.

Lâm Ngọc Linh đứng đây đợi anh lâu rồi!”
Ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Miên, khuôn mặt dịu dàng của Chu Hoàng Anh lập tức cứng lại: “Sao cô lại ở đây?”
“Em hẹn Lâm Ngọc Linh đến để nói một chút chuyện.”
“Tạ Miên! Tối hôm qua tôi nói gì với cô còn chưa rõ sao? Gô có cái gì không cam lòng trực tiếp đến gặp tôi, không liên quan gì đến cô ấy, cô đứng yên!”
Chu Hoàng Anh lạnh lùng nói, bảo vệ ôm Lâm Ngọc Linh phía sau anh.
Nụ cười của Tạ Miên Đông cứng lại trên khuôn mặt cô ta, Lâm Ngọc Linh vội vàng giải thích nói: “Hoàng Anh, chuyện này anh đã hiểu lầm Tạ Miên rồi.

Thực ra, lần này cô ấy đã gọi em ra ngoài là để xin lỗi em.

Cô ấy không làm hại em.”
Chu Hoàng Anh nhíu mày, anh không nói một lời, đôi mắt sâu thăm dò Tạ Miên.
Tạ Miên hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Chu Hoàng Anh, trước đây em quá ngu ngốc, trơ tráo luôn theo đuổi anh.


Bây giờ tỉnh táo em thấy anh quả thực không đáng để em thích!”
Nghe cô ta nói, Chu Hoàng Anh vẫn vô cảm: “Tôi chỉ muốn Lâm Ngọc Linh thích tôi là đủ”
Anh không quan tâm Tạ Miên thật sự thay đổi, mở cửa xe ra lệnh: “Lên xe đi, không phải cứ kêu ầm ï muốn ăn đồ ăn sao?
Anh đưa em đi ăn”
Lâm Ngọc Linh lại liếc nhìn Tạ Miên, thấy cô ta có chút đáng thương khi chỉ còn lại một mình, cô lên tiếng nhắc nhở: “Tạ Miên, cô đi ăn cơm cùng chúng tôi nhé!”
Tạ Miên vui vẻ cười đáp: “Không, tôi sẽ không làm phiền hai người hẹn hò”
Lâm Ngọc Linh muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Chu Hoàng Anh ép vào trong xe, anh nói với Tạ Miên với giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Cô tự mình hiểu lấy thì tốt rồi, sau này tránh xa cô ấy ra.

Mặc dù tâm tư cô ấy trong sáng, nhưng có tôi ở đây.

Bây giờ, nếu cô chạm vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ trừ tận gốc, hiểu chưa?”


Bình luận

Truyện đang đọc