ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Chu Hoàng Anh khế nhảm mắt lại, nhưng giọng Lâm Ngọc Linh vẫn quanh quẩn bên tai anh.

Một lúc sau, anh lấy điện thoại, nhấn số gọi đi.
“Ngài thủ trưởng”
Linh Yên trịnh trọng đáp lời “Báo cáo với cấp trên rằng nếu có người đưa đến bản thỏa thuận ly hôn của tôi và Lâm Ngọc Linh, từ chối tiếp nhận”
“Ngoài ra, hãy điều tra xem hôm nay cô ấy đã đi đến đâu và đã gặp những ai.”
“Đã hiểu ạ!”
Chu Hoàng Anh im lặng nhưng không vội cúp máy.

Linh Yên ở đầu dây bên kia có chút lo lắng cho đối phương.
“Thủ trưởng, ngài không sao chứ?”
“Điều tra thật kĩ hồ sơ và nhất cử nhất động gần đây của Chung Thành.”

Linh Yên ngẩn người, sau đó nhanh chóng lướt tìm dữ liệu, tốc độ báo cáo sau khi thu thập thông tin nhanh như gió.
“Gần đây thời gian cậu ta ở bên ngoài khá nhiều, hình như thường xuyên ở phòng đôi.

Thông tin cá nhân của người kia, hình như tên là Lý Khánh An, người làm chung đài.”
“Đối phương có ở cùng với Lâm Ngọc Linh không?”
Linh Yên suýt chút nữa thì gõ nát cả bàn phím của mình.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Lâm Ngọc Linh ra ngoài thuê phòng với người khác? Nghĩ đến chuyện này, Linh Yên thoáng rùng mình, nhanh chóng mở hồ sơ ghi chép của cô.

May mắn, toàn bộ đều là dữ liệu trống.
“Không có ạ.

Cô Ngọc Linh chỉ có một hồ sơ về việc mướn phòng gần đây nhất là với ngài ở ngoài ngoại ô mà thôi”
Lâm Ngọc Linh, cô ấy cố tình nói dối anh sao?
Chu Hoàng Anh nghĩ đến khả năng này, trong lòng cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.
Bởi vì cô gái ngây thơ, đáng yêu trong lòng anh đã tình nguyện dùng phương thức tàn nhẫn nhất, thậm chí tạo ra lời ngụy biện khó mà tin tưởng được chỉ để lấy từ anh chữ ký.

Mà anh quả thật là một người chồng thất bại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ra đi, hoàn toàn không biết dùng cách nào để giữ đối phương ở lại.
“Ngay lập tức cho người bảo vệ cô ấy”
“Vâng ạ!”
Chu Hoàng An sau khi cúp máy thì lấy áo khoác khoác lên mình.

Anh đứng trước cửa phòng làm việc, đảo mắt nhìn quanh, để mặc mưa xối ướt đẫm thân thể.


Vào một ngày.
lạnh giá như hôm nay, cô đã đứng đợi ở bên ngoài, ít nhất là năm tiếng đồng hồ.
Trái tim kiên cường cứng rắn như vậy, chỉ e rằng, chẳng chứa đựng chút yêu thương nào.
Trước khi đến khách sạn Four Seaons, Lâm Ngọc Linh đến tìm Hà Thanh Nhàn để thay đồ.

Nhưng trạng thái tinh thần của cô dường như không được tốt lắm, cho dù Hà Thanh Nhan gặng hỏi thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không hé răng nửa lời.
“Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Chu Hoàng Anh bắt nạt cậu đúng không? Tớ và TTA nhất định sẽ tìm anh ta để đòi lại công băng cho cậu!”
“Đúng rồi, nếu anh ấy bắt nạt cậu, cứ việc nói với mình.

Thân thể mình bị thương như: vậy, có thể thu lại không ít thứ tốt từ anh ấy đó”
TTA võ ngực, bộ dáng quyết đấu tranh cho bạn bè.
“Là do mình có lỗi với anh ấy.

Thanh Nhàn, cảm ơn cậu, tớ đi trước đây.”
Lâm Ngọc Linh chỉ đơn thuần nói ra vài chữ như vậy, không giải thích thêm gì nữa cả.
“Khoan đã, cậu làm gì có lỗi với anh ta cơ?”
Lâm Ngọc Linh không trả lời.
“Thôi, quên đi.

Nếu cậu đã kiên quyết như vậy, tớ hỏi nhiều lại thành không hay.

Chỉ cần cậu biết mình đang làm gì là tốt rồi.”
Cô ừm khẽ một tiếng, bước đến ôm lấy Hà Thanh Nhàn, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi đến khách sạn Four Seasons, cô lập tức đi thẳng đến phòng 306.
Tạ Miên ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Ngọc Linh sớm như vậy đã trở về.


Cô không ngủ, cố tình chờ đợi kết quả cuối cùng.

Tạ Miên muốn xem thử Lâm Ngọc Linh đến tận cùng có dám đánh đổi Chu Hoàng Anh hay không.
Không nghĩ đến, cô thật sự dám bỏ rơi đối phương.
“Xem ra cô cũng không yêu anh ta nhiều đến như vậy.

Bây giờ cô có thể đi đón người mẹ thân yêu của cô rồi.

Người của tôi trước.
đó đã đưa bà ta đến Long An, bà ta sẽ sớm quau trở về đây thôi”
“Tôi đi đâu để đón mẹ mình đây?”
“Ở cầu Hồng Ân”
Lâm Ngọc Linh liếc mắt nhìn đối phương, ngay khi xoay người dự tính rời đi liền nghe tiếng Tạ Miên khúc khích cười.
“Nhưng mà cho dù có thay đổi ghép được lá gan phù hợp đi chăng nữa thì bà ta cũng không sống thêm được bao lâu nữa đâu, cô không biết chuyện đó hay sao? Suy thoái nội tạng là loại bệnh vô cùng đáng sợ, hiện tại nếu phẫu thuật xảy ra tình trạng biến dị, chỉ sợ bà ta không sang nổi năm sau đâu”
“Chuyện này không liên quan gì đến cô cả”
“Cô không nghĩ việc đánh đổi Chu Hoàng Anh để lấy một người sắp chết là chuyện cực kì không đáng sao?”
Đôi mắt Tạ Miên xoáy sâu, nhìn chảm chăm vào Lâm Ngọc Linh đầy oán độc.
“Bà ấy là mẹ tôi.”
âm Ngọc Linh dứt lời, xoay người rời đi cô dần khuất xa, Tạ Miên nhìn xuống bản thỏa thuận ly hôn, trong mắt lóe lên tia giễu cợt.


Bình luận

Truyện đang đọc