ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Chu Hoàng Anh!”
Cô không chút do dự ngập ngừng nào lên tiếng nói ra ba chữ.
*Ö, thì ra em vẫn chưa say hoàn toàn nhỉ.
Vậy em có biết rõ bây giờ em làm ra hành động này thì hậu quả sẽ nguy hiếm thế nào không?” Ánh sáng trong mắt Chu Hoàng Anh chợt lóe Ngay sau đó, một chuyện khiến anh càng không ngờ được đã xảy ra.
Lâm Ngọc Linh theo đó ngồi dậy, đưa tay ra đè lên vai anh, sau đó cúi đầu chặn môi mỏng của Chu Hoàng Anh lại.
Trong lòng Chu Hoàng Anh hơi kinh ngạc, nụ hôn rất ngắn ngủi chỉ chạm vào môi anh một chút liền rời đi.


Nhưng lại như sợi lông chim cọ thật mạnh vào trong trái tìm anh.
Bàn tay anh không kìm lòng nổi siết chặt lấy eo Lâm Ngọc Linh, hận không thể trực tiếp có được cô.

Nhưng cảm xúc không lỡ lại mạnh mẽ chui vào trong não anh, giống như ngọn lửa ở Hỏa Diệm sơn lại bùng thêm một ngọn lửa nữa, khiến cả người anh đau đến cứng lại Ở phía trên, ánh mắt của cô gái nhỏ rực rỡ như muôn ngàn vì sao, trên gương mặt ngoài vẻ ửng hồng do uống say ra thì không có chút xíu say xỉn nào.
Hoặc theo cách khác mà nói thì lúc này cô gái nhỏ vô cùng tỉnh táo.
Lâm Ngọc Linh hé đôi môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Chu Hoàng Anh biết cô có điều muốn nói, vỗ vỗ bả vai cô: “Đứng dậy trước đã, anh đi bật đèn, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói”
“Em không muốn!” Lâm Ngọc Linh gần như đã từ chối ngay lập tức.
Cô xấu hổ ngượng ngùng cúi đầu nói: “Tắt đèn rất tốt mà, như vậy lời tiếp theo em mới có can đảm để nói với anh”
Chu Hoàng Anh hơi mím môi mỏng lại, cũng không nói gì nữa, thời gian tiếp theo đều dành cho cô.
Lâm Ngọc Linh lại hít sâu một hơi, lúc lâu sau mới nghiêm túc mở miệng nói: “Chu Hoàng Anh, em thích anh, rất thích rất thích anh”
Cả người Chu Hoàng Anh đến mức ngây ra, lúc này anh giống như bị sét đánh vậy, vô cùng khiếp sợ đến nõi ngay cả chính mình là ai cũng quên mất.
Yên tĩnh..

Cực kỳ yên tĩnh…
Bầu không khí tĩnh lặng này khiến lòng Lâm Ngọc Linh như chìm xuống đáy biển.
Trong lòng cô không khỏi có ý muốn đánh trống lui binh, nhưng lý trí lại cứng rắn ép cô phải tiếp tục kiên trì Cũng chỉ lúc uống say cô mới có thể có can đảm để nói ra những lời này, vậy nên cô bắt buộc phải nhân lúc chếnh choáng say lần này để bản thân có dũng cảm nói hết tất cả lời trong lòng mình ra.

Cho dù cuối cùng chỉ có thể bị từ chối thì cũng không uống công cô dũng cảm một lần.
Mặc kệ là tốt hay xấu, e là sau này cũng sẽ không có cơ hội nữa.
“Ừm… Chu Hoàng Anh, lần đầu tiên chúng †a gặp nhau ở khách sạn đúng là thực sự ngoài ý muốn, em không ngờ người sau khi em say rượu làm bậy sẽ là anh.

Sau đó nhiều lần anh giúp em thoát khỏi rắc rối, em vẫn luôn tưởng rằng bản thân cùng anh đi đăng ký kết hôn là do bị uy nghiêm của anh dọa sợ.
Nhưng sau này nghĩ lại, nếu không phải trong lòng em thực sự thích anh thì làm gì có những chuyện tự nguyện như thế chứ?”
“Sau đó, chúng ta có rất nhiều kỷ nữa.

Trong quá trình thi đấu với Tạ Mi ,em cố gắng dốc hết sức để ứng phó nhưng đồng thời em cũng vô cùng sợ hãi.


Em không quan tâm đến chuyện kết hôn, em chỉ để ý đến anh.
Rất nhiều lần em đã nghĩ, nếu như em bỏ cuộc thì anh sẽ thế nào? Có lẽ em sẽ trở lại cuộc sống bình thường như trước kia, nhưng có thể cả đời này em cũng sẽ không có cảm giác vui vẻ như khi ở cùng anh nữa”
Chu Hoàng Anh im lặng nghe những lời cô nói, bởi vì quá vui mừng kích động nên hơi thở của anh ngày càng thô nặng hơn, trên mặt lại nhịn lại tỏ ra rất bình tĩnh, ngón tay thi thoảng lại xoa một chút lên vai Lâm Ngọc Linh.
Lâm Ngọc Linh không hiểu phản ứng của anh, cô nhỏ giọng dò hỏi: “Này này, em đã nói nhiều như thế rồi, anh có thể phản ứng chút được không?”
Cô trêu chọc lâu như vậy rồi lẽ nào lại không rõ ràng suy nghĩ của anh ư?
Chu Hoàng Anh bất đắc dĩ cười nhẹ, giọng nói dịu dàng như có thể nhỏ ra nước của anh vang lên: “Đồ ngốc, anh còn có thể làm thế nào nữa, đương nhiên là… đầu hàng rồi”
Đầu hàng…
Hai mắt Lâm Ngọc Linh sáng rực, trái tim không thể kiềm chế được đập thình thịch không ngừng.
“Em… em tỏ tình thành công rồi à?” Lâm Ngọc Linh cảm thấy vô cùng không chân thực, lắp bắp lên tiếng hỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc