Chu Hoàng Anh nằm trên ghế sa lon, nhíu chặt mày.
Hay tay anh ta run run khổ sở, cách một lúc lại vô lực buông xuống Cơn sốt này, đã rất nghiêm trọng rồi..
Sau khi Lâm Ngọc Linh đút thuốc hạ sốt cho anh uống, lại chỉnh nhiệt độ cao lên.
Đồng thời lấy điện thoại di động trong túi của anh ra.
Có mật khẩu mở máy? Lâm Ngọc Linh nhìn bàn phím hiển thị, có chút mờ mịt, anh sẽ lấy cái gì làm mật khẩu điện thoại di động chứ?
Sinh nhật?
Không đúng.
Không phải là sinh nhật.
Lâm Ngọc Linh trái lo phải nghĩ, rốt cuộc, thử nhập vào bốn chữ “5186”.
Điện thoại di động mở ra, cô hơi sững sờ, nhìn màn hình đang tỏa sáng, tâm tình rất phức tạp.
Mấy con số này.
Là cô nói cho anh.
“Mật khẩu của em là gì thế?”
Hôm đó, Chu Hoàng Anh không mang điện thoại di động, cho nên chỉ có thể mượn của cô dùng.
Trước lúc này anh ấn bừa một hồi, cũng không tìm được mật khẩu.
Không có kiên nhắn, liền dứt khoát mở miệng hỏi oô.
Lâm Ngọc Linh nhớ, hôm đó cô rất đắc ý, chống cằm cười: ‘Anh đoán xem.”
“Nói”
Bởi vì cũng đã thử qua ngày sinh nhật của cả hai, thử cả ngày quen nhau hôm trời mưa đó cũng không phải.
Chu Hoàng Anh đã sớm không vui.
“Được rồi, được rồi, là 5186 “Lý do?”
“Đồng âm đó.
Mỗi lần em nhập vào, vừa nghe mật khẩu này là có cảm giác có rất nhiều tiền rồi, cho nên mỗi ngày tâm tình cũng sẽ vui hơn nhiều” Lâm Ngọc Linh vừa nói vừa le lưỡi một cái, ngón tay út móc một cái, sờ cảm của anh cười tà: “Anh Hoàng Anh, hình như trông anh không mấy vui vẻ nhỉ? Ghen với đống tiền lẻ luôn à?”
Dĩ nhiên.
Hậu quả của việc chọc vào anh, chính là bị anh đè, hung hãn làm công tác “giáo dục”.
Nghĩ đến những hình ảnh đó, Lâm Ngọc Linh cười rất khổ sở.
Cô không quan tâm nhiều như vậy, sau khi mở điện thoại anh ra, lục trong danh bạ tìm được số điện thoại của bác sĩ gia đình, liền bấm gọi.
Cũng không biết Chu Hoàng Anh đang làm cái gì ở đây, quản gia cùng người giúp việc đều không có ai Anh bây giờ nóng sốt như này, một mình cô chắc chắn không lo nổi.
Không thể làm gì khác hơn là nhờ người khác giúp đỡ.
Nửa giờ sau Bác sĩ gia đình đến nhà “Anh ấy thế nào?” Lâm Ngọc Linh hỏi.
“Mấy ngày qua Thủ trưởng ăn không ngon ngủ không yên, lại thêm việc quân khu bận rộn, ngã ra bệnh là chuyện sớm hay muộn thôi.
Cô Ngọc Linh nếu như cô thực sự có lòng, thì quan tâm đến anh ấy một chút đi.
Mấy hôm rồi, tôi cũng được biết qua tình hình với quân y trong quân khu.
Thân thể của Thủ trưởng thật không chịu nổi dày vò như vậy đâu”
Bác sĩ thở dài một cái.
“Vậy..
Tôi phải làm sao?”
“Thật ra thì, cô cũng không cần làm gì cả, không phải sao?”
Lâm Ngọc Linh tâm tình nặng nề, cúi đầu nhẹ giọng cười nói: “Ngay cả các người cũng…”
“Những ngày qua, tình cảm cảu Thủ trưởng đối với cô, chúng tôi cũng thấy rất rõ ràng.
Anh tuy là người cường thế bá đạo, nhưng tính tình của anh ấy, cô hẳn biết rõ hơn chúng tôi nhiều.
Anh ấy dù có máu lạnh tàn khốc với người ngoài đến đâu, thì đối với cô lúc nào cũng quan tâm để ýhết”
Đúng vậy.
Nếu không với câu nói của cô với anh lúc ở công viên tưởng niệm kia, còn có chuyện Lâm Ngọc Huy lúc rời đi còn mang theo súng cũng đủ để tống chị em bọn họ vào tù, hơn nữa còn mất mạng rš “Tôi biết”
Bác sĩ gia đình thở dài, sau khi dặn dò lưu ý chút chuyện xong, rời khỏi nhà Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh dựa theo căn dặn, nấu một nồi canh gừng, rất cẩn thận đút cho Chu Hoàng Anh uống.
Cơ thể của anh từ lúc mới bắt đầu còn lạnh, càng về sau càng từ từ ấm lại.
Hai đầu chân mày nhíu chặt cũng dần giãn ra.
Cô nhìn ngũ quan sắc nét điển trai của anh.
Không kiềm được cúi người, khẽ chạm lên môi mỏng của anh.
Môi của anh, rất lạnh, rất lạnh, giống như là không có nhiệt độ vậy.
Mùi vị quen thuộc, khiến cho Lâm Ngọc Linh ưu luyến.
Cô nấn ná lại độ chừng hai giây, mới chậm rãi đứng lên.
Bộp.
Người đàn ông chợt mở mắt ra, giữ lại tay cô.
Đôi mắt anh phủ đầy tia máu, đỏ ngầu đáng sợ.
Trong mắt chất đầy ưu tư.
Lâm Ngọc Linh bị sợ muốn trốn.
“Sao em chưa đi?” Giọng nói của anh còn rất yếu ớt, không giống như là giả bệnh.
“Ai biết anh lại đột nhiên té xỉu.
Thấy anh bị sốt nghiêm trọng, tôi liền gọi điện cho bác sĩ của anh.
Bác sĩ nói gần đây anh không ăn không ngủ, cơ thể càng lúc càng kém, nói không chừng là sắp kiệt sức rồi “Do em ban tặng”
Lâm Ngọc Linh: Cô không biết nói thế nào?