ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Lâm Ngọc Linh nói xong, nhân viên báo tiết mục liền bước vào bảo cô lên sân khấu.

“Thi đấu cố lên!”
Đám người Chung Thành đều bước lên cổ vũ cô.

Annie giúp Lâm Ngọc Linh chỉnh lại dây chuyền trên cổ áo, thấp giọng lo lắng hỏi: “Thế nào? Những lời đọc đó không đơn giản, em có thế nằm chắc được không?”
Lâm Ngọc Linh cực kỳ trịnh trọng gật đầu: “Chắc là có thể”
“Ùm, chị tin em” Annie ôn hòa cười nhẹ.


Có sự ủng hộ của họ, tâm trạng trước khi lên sân khấu của Lâm Ngọc Linh cũng không căng thẳng mấy.

Tạ Miên bị bỏ qua cô đơn đứng một bên, khi nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Lâm Ngọc Linh, ánh mắt cô ta ghen ghét hận không thế đâm thủng một cái lỗ trên đó.

Trước khi lên sân khấu, Lâm Ngọc Linh còn quay đầu lại nhìn Tạ Miên, trong mắt cô không hề cất giấu bất cứ cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, nói: “Cô Miên, trận đấu còn chưa tiến hành xong, ai thắng ai thua là chuyện còn chưa xác định được, nếu tôi thắng, cũng mong cô có thể tuân thủ lời hứa của mình”
Lời của cô càng giống như một lời cảnh cáo với Tạ Miên.

Nói xong, Lâm Ngọc Linh liền bước lên sân khấu.

Chung Thành, Chung Thành, Tiểu Mai đều không chờ nổi mà theo Lâm Ngọc Linh đi xem cuộc thi Chỉ có Annie là đi lại sau cùng, chị ta đi ngang qua người Tạ Miên, cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Cô bé Ngọc Linh này rất cố gắng, thiên phú về phát thanh thậm chí so với cô còn xuất sắc hơn, không bao lâu nữa sẽ trở thành một người tài ưu tú, cô nhất định phải cẩn thận đó!”
Lời của Annie thành công khơi lên nỗi sợ hãi nhất trong lòng Tạ Miên.

Thân mình cô ta lắc mạnh một cái, cũng dần phát hiện ra chỗ khác biệt của Annie với người bình thường: “Cô có quan hệ gì với giới phát thanh? Cô rốt cuộc là ai2”
“Kewei.


Annie lạnh nhạt vứt lại hai chữ, giọng điệu mang theo vài phần khí thế cao cao tại thượng, sau đó chị xoay người rời đi.

Kewei.


Nghe thấy thế, Tạ Miên đã không thể giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa.

Khó trách từ đầu tới cuối Annie đều kiêu ngạo trước mặt cô ta như vậy, chị ta đúng là có được bản lĩnh và tư cách này.

Nhưng không ngờ chị ta lại quen biết với Lâm Ngọc Linh, nhìn dáng vẻ còn giống như là giáo viên hướng dẫn của Lâm Ngọc Linh, có sự giúp đỡ của chị ta, nghĩ thôi cũng biết Lâm Ngọc Linh sẽ có được tiến bộ lớn tới mức nào.

Trong lòng Tạ Miên cuối cùng cũng hiện lên vẻ hoảng loạn.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Lâm Ngọc Linh bước lên sân khấu, trang phục kỳ quái khác lạ của cô lập tức liền gây ra không ít tiếng bàn luận từ người xem.

Người ta đều mặc những loại váy công chúa ren màu hồng phấn, màu vàng, v.

v… mà cô lại mặc nguyên một cây đen, trang điểm bản thân theo lối kỳ quái khó dò.

Bà giám khảo cầm micro, có hơi bất mãn nói: “Cô ăn mặc kiểu gì thế hả? Tại sao lại biến bản thân thành bộ dáng này?”
“Thưa cô, em có phong cách thiết kế riêng của mình” Lâm Ngọc Linh trả lời.

“Tôi thấy cô rõ ràng là đang coi thường.


cuộc thi này của chúng tôi” Bà giám khảo tức giận nói.

Nhưng sắc mặt Lâm Ngọc Linh rất bình Tĩnh, cô lại trả lời: “Tôi không hề có bất cứ thái độ khác thường gì đối với cuộc thi này, mà ngược lại tôi còn nghiêm túc đối đãi nó, vì chuẩn bị nó, tôi và đồng bạn của mình đã nguyên một tuần không được ngủ ngon, hơn nữa tôi nhớ là trong cuộc thi hoàn toàn không có quy tắc bắt buộc phải mặc loại lễ phục gì”
Bà giám khảo chưa từng gặp phải loại phản bác này, bà ta cực kỳ phẫn nộ: “Cô.

.


“Cô ấy có nói sai gì sao?”
Lời của bà giám khảo còn chưa nói xong, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng chen vào, Lâm Ngọc Linh thuận theo tiếng nói mà nhìn về phía chủ nhân của nó, lúc thấy được Chu Hoàng Anh, cả người cô đều kinh ngạc sững sờ như vừa bị sét đánh.

Sao anh lại xuất hiện ở đây?
Cô vô thức hơi há miệng, có vài lời gần như muốn hét ra tiếng, nhưng kiêng dè những người xung quanh nên đành nuốt vào lại.

Bà giám khảo không ngờ Chu Hoàng Anh sẽ nói giúp cho Lâm Ngọc Linh, bà ta nhẹ giọng phản bác: “Thủ Trưởng, tôi làm giám khảo nhiều năm như vậy nhưng trước giờ đều chưa từng thấy thí sinh nào ăn mặc loại phong cách này, màu đen ở trong trường hợp này là không may mắn”


Bình luận

Truyện đang đọc